“Cái này …Rốt cục là vật gì ?” Phượng thất chỉ vào điện thoại trong tay Trác Diệp hỏi.
Phượng Tam cũng trừng mắt nhìn vào thứ xinh đẹp đó, chờ đợi nàng trả lời.
“Cái này…Cái này gọi là điện thoại …Ta khi còn bé đã cứu một lão hòa thượng chóng mặt vì đói trước cửa nhà ta, ông ta vì báo đáp nên đưa cái này cho ta, ta không biết ông ta có được từ đâu. Ừm, vật này có thể chứa đựng thanh âm của người khác và nhắc nhở đúng giờ… Tiếng lúc nãy… Chính là giọng của vị đại thúc hàng xóm mà ta dùng để làm nhắc nhở đấy …”
Trác Diệp soạn bậy một câu chuyện đơn giản qua loa tắc trách cho xong việc, tin hay không là do bọn họ rồi, nàng cũng không có ý định giới thiệu kĩ càng công năng của điện thoại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thứ đồ công nghệ cao này giải thích với bọn hộ sao nổi.
Bởi vì Trác Diệp thường xuyên một mình đi dã ngoại, để nạp điện thuận tiện nên điện thoại nàng mua chính là loại nạp bằng năng lượng mặt trời, đáng tiếc về sau chỉ có thể dùng làm đồ chơi rồi! Trong lòng Trác Diệp thở dài một hơi.
“Tay gà(*)? Sao lại gọi là tay gà?” Phượng Thất nghi hoặc nhìn đồ vật không giống gà “Gà trong tay Trác Diệp”, hỏi: “Là vì nó có thể báo giờ như gà trống sao?”
(*)Điện thoại phiên âm là shǒu jī, tay gà cũng đọc là shǒu jī, vì thế bạn Thất nhà mình nghe nhầm =))
Gáy như gà hả? Quýnh 囧, Trác Diệp cảm thấy trên đầu có một con quạ bay tới, lại bay qua…
“Ta cũng không rõ …”
“Chứa đựng thanh âm? Đúng giờ?” Phượng Tam tích chữ như vàng cũng nghi hoặc lên tiếng.
“Ừm…” Trác Diệp gật đầu.
“Khụ…có thể, có thể biểu diễn một chút không?” Phượng thất nhịn không được nói.
Trác Diệp nhìn vẻ mặt chờ mong của Phượng Tam và Phượng Thất, thầm than một tiếng: “Được rồi…”
Trác Diệp mở tính năng ghi âm ra, nói với điện thoại: “Ta là Trác Diệp.” Nhấn nút ngừng rồi chọn mở file vừa ghi âm ra, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nữ: “Ta là Trác Diệp.” Giọng nói, ngữ điệu, từ ngữ không sai chút nào.
“Thứ này, thứ này thật quá thần kỳ…” Phượng Thất kinh hô.
Trác Diệp thấy trên mặt Phượng Tam và Phượng Thất đều xuất hiện nét mặt kích động, trong lòng thầm nghĩ một tiếng: không tốt! Nếu bọn họ muốn mở miệng thưởng thức, mình cũng không thể từ chối nhưng nếu thực đưa di dộng cho bọn họ xem xét, vạn nhất nhỡ bị bọn họ phát hiện ra công năng khác thì thật khó giải thích. Huống hồ, màn hình điện thoại có chữ cái là tiếng anh và số Ả Rập cũng không thể giảng giải rõ cho họ được.
Trác Diệp vội vàng mở miệng nói ra: “Cũng được… Kỳ thật cái điện thoại này cũng không có nhiều tác dụng, chỉ là lúc nhàn chán thì dùng để giải tỏa buồn bực mà thôi.” Vừa nói, nàng vừa nhét điện thoại vào túi du lịch.
Phượng Tam trông thấy Trác Diệp vội vàng dấu điện thoại đi, lông mày không khỏi nhảy lên, nhưng cũng không nói gì nữa.
Phượng Thất thấy động tác của nàng, trong lòng cũng không khỏi thất vọng, nhưng cũng không thể nói Trác Diệp lấy ra cho bọn họ nghiên cứu, liền cười ôn hòa rồi thôi.
Buổi trưa, mọi người ở trên xe ngựa tùy tiện ăn chút đồ, sau đó Phượng Thất dùng thuốc con nhộng, không đầy một lát đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Trác Diệp biết rõ uống thuốc cảm mạo nhiều sẽ mệt rã rời, trong lòng thầm nghĩ: Ngủ là tốt! Tên này không cần không có việc gì thì tìm đến nàng nói chuyện nữa đâu, mà tên Phượng Tam lạnh như băng, cứng như đá kia cũng chẳng có lí gì mà chỉnh nàng.
Trác Diệp vén một góc màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài liền phát hiện mưa đã ngừng rơi tự lúc nào, không khí tươi mát, núi xanh thấp thoáng xa xa, bên đường có cây có cối, cỏ xanh được mưa rửa đặc biệt xanh ngát, tươi tốt phồn vinh mạnh mẽ, thoáng chợt có chim chóc bay nhảy, chuyển động trên những cành cây, thật sự là một cảnh tượng đẹp!
Sự mờ mịt và tối tăm phiền muộn trong lòng Trác Diệp bỗng nhiên được quét sạch. Nhập gia tùy tục, nếu đã bị ông trời ném đến nơi này vậy thì hãy dốc sức sống theo lối sống nơi đây, để cho hết thảy bắt đầu lại từ đầu đi…
Trác Diệp không tự giác nở một nụ cười xinh đẹp …
Phượng Tam nhìn thoáng qua nàng tản ra vẻ đẹp lạ lẫm, sau đó cũng rơi vào trầm tư …