Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 28: Phí chấp bút một trăm lượng



Trên đường xống núi, Phượng Thất thấy Trác Diệp có chút biểu lộ buồn bực, hoàn toàn không có tý cảm xúc hưng phấn của việc thắng cuộc, không khỏi hỏi: “Cô làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì thế?”

Trác Diêp thở dài một tiếng, nói: “Suy nghĩ đến Nhiễm, hắn… Có lẽ… Ta không nên tham dự hội thi thơ này…” Hồi tưởng lại khi Nhiễm nghe thấy bài thơ cuối cùng kia thì uể oải, cô đơn, biểu lộ không cam lòng, trong lòng Trác Diệp không khỏi sinh ra áy náy, đệ nhất danh của nàng là dựa vào ăn gian có được, lại đả kích một thư sinh tài danh như thế, đây cũng không phải là việc nàng muốn…

Phượng Thất nghe vậy, trong lòng liền sáng tỏ, mỉm cười trấn an nàng nói: “Cô không cần thiết như thế, hắn đầy một bụng thi thơ, có lẽ cũng hiểu được đạo lý ‘Núi này cao còn có núi khác cao hơn’, người giỏi còn có người giỏi hơn, không có ai thuận lợi hết mọi chuyện, nếu ngay cả chút đả kích đó cũng không vượt qua được, cũng uổng công tài danh như thế, ngày khác cũng khó có tư cách với cái gì.”

Trác Diệp nghe Phượng Thất nói chuyện xong, trong lòng rộng mở hơn, nghiêng đầu nở nụ cười sáng lạn với Phượng Thất: “Cám ơn huynh.”

Phượng Thất tham luyến nhìn nét mặt tươi cười của nàng, sau một lúc lâu mới trầm lặng nói: “Về sau nên cười nhiều, rất đẹp…”

Trác Diệp ở hiện đại nghe nhiều lời ca ngợi hơn nhiều…, cũng không để ý, mà Phượng Tam nghe vào trong tai không khỏi có chút cau mày…

Thanh Trúc cũng nhịn không được nữa, quệt miệng giương hai mắt nhìn Trác Diệp nhiều hơn.

Trác Diệp lấy từ trong lồng ngực ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng, ra vẻ hào phóng mà đưa cho Phượng Thất, nói: “Cho huynh, là phí chấp bút một trăm lượng.”

Thanh Trúc đứng một bên trợn trắng mắt, một trăm lượng… Nàng cũng không biết xấu hổ mà nói! Chữ công tử nhà mình là ngàn lượng khó cầu đấy…

Phượng Thất thực sự không khách khí, mỉm cười nhận lấy ngân phiếu, cho vào trong ngực.

Trác Diệp thấy Phượng Thất thu ngân phiếu, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, nhịn không được âm thầm oán: “Rõ ràng là một chủ nhân không thiếu tiền, cũng không biết xấu hổ mà thu chút tiền nhỏ này của ta, thực sự là không có phúc hậu không có phúc hậu…”

Trở lại nội thành, Phượng Thất hỏi Trác Diệp: “Tìm quán ăn vài món ở đây hay đến hồ Nguyệt Lãm ăn?”

Trác Diệp nhìn Phượng Thất không có chút huyết sắc nào, trong lòng có chút không đành lòng, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Ta vừa mệt vừa đói, tìm một chỗ ăn ít đồ ăn nghỉ chân một chút đi.”

Phượng Thất mỉm cười, đáy mắt sáng nhu hòa…

Phượng Tam mím môi, dẫn đầu tiến vào một quán rượu bên cạnh.

Sau khi ăn xong, màn đêm đã buông xuống, phố chợ Khải Lâm đã lên đèn, từng cửa hàng đều chọn lấy lồng đèn, những tiếng rao hàng liên tiếp, cảnh tượng ồn ào náo động khắp nơi.

Đây là lần đầu Trác Diệp đi dạo quang cảnh ban đêm ở cổ đại, nàng hào hứng bừng bừng đi dạo chơi, sờ sờ nhìn xem nhưng không mua gì.

Phượng Thất ngạc nhiên nói: “Không muốn mua thứ gì đó về sao?”

Trác Diệp lạnh nhạt mà nói: “Đều là đồ ta không dùng đến, mua làm cái gì? Lãng phí tiền tài lại chiếm diện tích, cũng làm mai một giá trị của nó.”

“Đã ưa thích thì cần gì phải băn khoăn nhiều như vậy.” Phượng Thất ấm giọng nói.

“Có nhiều thứ, thưởng thức thì tốt rồi, không nhất định nên có được.” Trác Diệp loay hoay lấy một cái bình sứ trong tay, trong miệng tùy ý đáp.

Phượng Thất bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn Phượng Tam cả nửa ngày, rồi sau đó bỗng nhiên dịu dàng nở nụ cười, không nói gì nữa…

Phượng Tam tức thì lại theo thói quen mím môi một cái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.