Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 29: Khó khăn hưởng thụ ân huệ mỹ nhân



Bên Hồ Lãm Nguyệt, ngọn đèn và những ngôi sao làm nổi bật xuống mặt hồ, lóe ra hòa quan lăn tăn trên mặt nước. Trên mặt hồ, từng chiếc thuyền hoa tinh mỹ lướt qua, thỉnh thoảng tiếng đàn hát cười đùa ngọt ngào êm dịu phiêu tán trong gió, trêu chọc lấy tâm hồn du khách, làm cho say lòng người.

Phượng Thất nhìn bên cạnh mình, vừa thưởng thức ca kỹ đánh đàn ca hát, vừa nhìn hai nữ tử trăng hoa quấn lấy Trác Diệp, trên mặt biểu lộ không biết làm sao nhưng lại mang ý cười, ừ, còn như mang theo chút chiều chuộng…

Lúc bọn họ tiến vào Hồ Lãm Nguyệt, có chiếc thuyền hoa tiến lên đón khách, Phượng Thất thấy trên chiếc thuyền là mấy nữ tử mặt mày đầy ý xuân tươi cười nhìn bọn họ. Bởi vì bận tâm Trác Diệp thân phận con gái, Phượng Thất liền muốn mở miệng từ chối, ý định tìm chiếc thuyền nào có vẻ đứng đắn hơn, ngắm cảnh đêm, thưởng thức trà.

Lại không ngờ Trác Diệp bỗng nhiên mở miệng: “Ta thấy cái này được đấy.”

Phượng Thất muốn nói đã thấy Phượng Tam gật gật đầu nói: “Được.” Nói xong liền cất bước lên thuyền.

Phượng Thất hơi kinh ngạc, thực sự không biết nên nói cái gì nữa, chỉ đành phải đi theo.

Trác Diệp không biết từ đâu nhớ lại kiến thức: “Tương thanh đăng ảnh liên thập lý, ca nữ hoa huyền hí trọc ba.” Phong cảnh này, đã thấy Hồ Lãm Nguyệt ban đêm cực kỳ giống với trong sách miêu tả cảnh tượng mười dặm Tần Hoài, tự nhiên muốn lãnh hội một phen.

“Công tử, ăn hạt bồ đào đi, rất ngọt đấy…” một bóng người mềm mại tiến vào trong ngực Trác Diệp, chấm chấm trên ngón tay, nhặt lấy một hạt bồ đào sáng long lanh đưa đến bên môi Trác Diệp.

“À, đươc.” Trác Diệp mặc dù cảm thấy không được tự nhiên nhưng cũng không từ chối, há mồm ngậm hạt bồ đào, dùng đầu lưỡi nghiền nát, nhổ vỏ và hạt ra rồi sau đó mỉm cười đối với nàng kia nói: “Đa tạ tỷ tỷ, quả nhiên là rất ngọt.”

Nhìn Trác Diệp tươi cười tuấn nhã mê người, trong lòng nữ tử không khỏi rung động, mặt đầy thẹn thùng cười nói: “Miệng Công tử mới thực sự là ngọt ấy.”

Trác Diệp nghe vậy nháy mắt mấy cái, trong lòng buồn bực, nàng có nói cái gì sao? Không phải chỉ là theo đạo cảm ơn thôi sao…

“Công tử đến đây uống chén rượu đi…” Các nữ tử khác cũng vội đi qua, không cam lòng yếu thế mà nói.

Trác Diệp vội vàng khoát tay: “Thật có lỗi, ta không biết uống rượu, vẫn là miễn đi.”

Khí tức lạnh băng của Phượng Tam có thể đông cứng người cách đó 30 mét, dọa hai người nữ tử tiếp khách trên thuyền không dám tới gần hắn. Mà bên người Phượng Thất là Thanh Trúc gương mặt lạnh lùng không cho phép mọi người tới gần công tử nhà mình. Như vậy diễm phúc ôm giai nhân ngược lại lại tiện nghi cho Trác Diệp đang đóng giả nam nhân rồi. Thanh Trúc và hai thị vệ đứng đó thấy vậy, mắt cũng sắp lọt cả tròng luôn.

Phượng Tam không có biểu tình gì như trước, phát huy tinh thần băng đá, ngồi một chỗ không nói gì. Phượng Thất thì chỉ thấy buồn cười không thôi.

“Công tử… Ăn miếng bánh quế ngọt đi, rất ngọt rất mềm đấy…” Gặp Trác Diệp từ chối uống rượu, người kia đặt chén xuống liền vội nhặt lên một miếng bánh ngọt đưa tới.

“Ta đã no rồi, ăn không nào nữa, nhị vị tỷ tỷ không cần hầu hạ nữa, chúng ta nghe hát, uống chút trà là được rồi.” Trên mặt Trác Diệp tận lực bảo trì dáng vẻ tươi cười, trong lòng cũng đã chịu không được đến phát run.

“Công tử…”

“Ta thích hầu hạ công tử mà…”

Hai nữ tử không thuận theo, hờn dỗi nói.

Trác Diệp không khỏi âm thầm rùng mình một cái, trong lòng liên tục cười khổ, nhị vị đại tỷ đừng lại uốn éo được không, nàng quả thực không có ham mê đặc thù đâu! Nàng sao lại không biết kiềm hãm lòng hiếu kỳ của bản thân, bước lên trên chiếc thuyền hoa này cơ chứ?! Cái này không phải đã nói rồi sao, tự gây nghiệt không thể sống mà!

“Còn không lui xuống!” Phượng Tam một bên bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói.

Hai nữ tử nghe vậy bị dọa cho run rẩy, vội vàng đứng dậy, thối lui đến một bên.

“Phù…” Trác Diệp âm thầm thở phào một tiếng, xem ra ân huệ mĩ nhân không phải ai cũng có thể hưởng thụ được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.