Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 153: Nàng thật sự có thể trở về nhà (1)



Đáp án rất đơn giản, bởi vì Hách Liên Dạ là kẻ biến thái...

Những chuyện trên đời này chỉ có chuyện Vương gia y muốn biết, chứ không có chuyện y không thể biết.

Muốn giấu diếm bí mật trước mặt y sao? Chờ cho ngươi trở thành người ngoài hành tinh đi rồi tính sau...

Phản ứng của sư đệ và nam tử áo trắng cũng chính là đáp án tốt nhất, Hách Liên Dạ vô cùng hài lòng mỉm cười, quay đầu hỏi Ngư Ngư, "Tiểu nha đầu, ngày mai có muốn ra khỏi kinh thành không?"

"Ngày mai?" Ngư Ngư cẩn thận nhíu mày, "Hình như không được tốt lắm."

Đúng đúng, không tốt lắm!

Sư đệ biết, với tính cách kia của Hách Liên Dạ thì bản thân có nói gì cũng vô dụng, hiện tại hắn chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hi vọng lên Ngư Ngư thôi, chỉ cần Ngư Ngư nói không muốn đi ra ngoài, thì Hách Liên Dạ nhất định sẽ yên phận ở lại kinh thành.

Nhưng tuyệt đối không thể để y tới một trong bốn phân đà của môn phái được!

Nhưng sự thật đã chứng minh... Yêu nghiệt phúc hắc cùng với vua ham ăn vô lương đều là những kẻ không sống cùng trong một thế giới với người thường...

Hách Liên Dạ mỉm cười, vô cùng bình tĩnh giảng giải, "Yên tâm, dọc đường mua đồ ăn cũng rất thuận tiện."

"A, vậy ngày mai xuất phát đi!" Trong nháy mắt Ngư Ngư thoải mái đáp ứng...

Những người khác: "..."

Sau khi bị sét đánh hóa thành đá, sư đệ vẫn chưa chịu buông bỏ, "Tĩnh Vương..."

"Ta không muốn để ngươi đi." Bên cạnh hắn bỗng nhiên có giọng nói trầm tĩnh mở miệng nói.

Người nói chuyện là nam tử áo trắng.

Hơn nữa còn nhìn vào Hách Liên Dạ nói...

Mặc dù giọng điệu nghe ra bình thường, nhưng nội dung sao nghe có phần u oán, khiến khóe miệng Hà Nghiêm sắp ngoác đến mang tai rồi.

Ngư Ngư thì không đến mức đó, nhưng nàng cũng rất ngạc nhiên.

Vừa rồi nam tử áo trắng không nhìn vào cái bát của hắn!

Thật đúng là lần đầu tiên thấy hắn chủ động không đếm xỉa gì đến như vậy!

Bốn phân đà của môn phái này rốt cuộc có bí mật gì quan trọng, có thể khiến cho nam tử áo trắng mất bình tĩnh đến như vậy?

Thật ra mặc dù trước kia nam tử áo trắng không muốn thừa nhận thân phận này, nhưng hắn vẫn là hoàng tử Vệ quốc, điều này vẫn không thể thay đổi được.

Nếu như không phải hắn nói hahwns thích Hách Liên Dạ, còn muốn phát triển quan hệ với y... thì dường như Hách Liên Dạ cũng đối xử với hắn cũng không kém máy.

Ít nhất, cũng sẽ không một chưởng đánh bay hắn.

Tác phong của Hách Liên Dạ có chút biến thái, nhưng sẽ không liên lụy đến người vô tội, nếu làm lớn việc này sẽ ảnh hưởng đến bang giao hai nước, kẻ chịu khổ vẫn chỉ có dân chúng mà thôi.

Cho nên Hách Liên Dạ đã hết cách rồi?

Đương nhiên là không!

Yêu nghiệt nào đó không hề chịu áp lực nhìn nam tử áo trắng, cười đếnđộvô cùng thân thiết, luôn miệng nói ra những tiếng mềm mại đến say lòng người, "Đừng lo lắng, ta ra ngoài đương nhiên cũng sẽ mang ngươi theo."

Mọi người: "..."

Nam tử áo trắng quả nhiên không thẹn với khuôn mặt như trích tiên kia, lại không bị sét đánh ngang tai, còn có thể bình tĩnh mắt đối mắt với Hách Liên Dạ.

Nhưng nửa phút sau, ánh mắt của hắn đã điều chỉnh phương hướng.

Không, lúc này hắn vẫn không cúi đầu nhìn bát, mà là quay đầu nhìn về phía sư đệ của mình...

Mặt sư đệ phẳng lặng như tờ giấy khổ lớn, bình tĩnh hỏi, "Huynh nhìn đệ làm gì?"

"Không biết tiếp theo."

Hiển nhiên, là một kẻ bình thường vẫn luôn thận trọng lại không có kinh nghiệm tình trường, nên nam tử áo trắng không biết nên nói gì với Hách Liên Dạ, vì vậy đang cầu xin sự giúp đỡ của Sư đệ...

Bình tĩnh nói xong câu này, hắn cúi đầu xuống

Nhưng hắn lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, "... Sư đệ, hôm nay mặt đệ quá lớn."

Sư đệ hoàn toàn không thèm để ý, sảng khoái khoát khoát tay, "Thì cứ nhìn đỡ đi."

"... Che ánh sáng."

Sư đệ nhìn ánh nắng gay gắt xung quanh, lại nhìn bóng bản mặt của mình chiếu bên người sư huynh... hắn nghĩ nên bắt đầu hủy mặt của mình thì tốt hơn.

Nhìn động tác của sư đệ tựa như chỉ có chữ "hủy" này mới xứng với hắn...

Ngư Ngư vô cùng muốn biết, hằng ngày hai người bọn họ chung đụng với nhau khảo nghiệm thần kinh người như vậy, hay là bọn họ đang ở đường cong cứu nước, cố tình muốn mìn chết bọn họ, để cho bọn họ không có cách nào tiếp tục chủ đề lúc trước...

Dù sao nàng không chịu nổi nữa rồi...

Tất nhiên Hách Liên Dạ sẽ không để Ngư Ngư chịu khổ, cho nên hiếm khi tốt bụng một lần, nói với bọn sư đệ: "Các người đang lo lắng cho tánh mạng của người trong môn phái? Thật ra lời đồn sai rồi, ta chưa bao giờ giết người cả."

Nói xong thì nhìn về phía Ngư Ngư, "Tiểu nha đầu, nàng nói có đúng hay không?"

"Đúng đó, tay Vương gia chưa bao giờ dính máu cả."

Bởi vì rơi vào tay y, sống chi bằng chết đi còn sướng hơn... Ngư Ngư không ý thức được vấn đề này là một cái hố, còn cảm khái trong lòng.

Kết quả yêu nghiệt nào đó cười vô cùng dịu dàng, nắm tay Ngư Ngư, "Cho dù tất cả mọi người trên đời này hiểu lầm ta, chỉ cần tiểu nha đầu ta thích hiểu ta là loại người gì, ta đã thỏa mãn rồi."

Ngư Ngư nghiêm túc nhíu mày, "Vậy tôi có thể khiến Vương gia thất vọng rồi, tôi chỉ biết Vương gia là dạng người biến thái thôi."

"Ý của nàng là, bổn vương là một biến thái?"

"Đúng vậy" Ánh mắt Ngư Ngư hết sức thành khẩn.

"Biến thái giống ai?" Người nào đó khiêm tốn hỏi.

"Vương gia ngài lại khiêm tốn rồi, có ngài làm mẫu, những người khác ngại nói mình biến thái." Ngư Ngư chân thành khen ngợi, hết sức khẳng định nói, "Trên đời này chỉ có một mình ngài mới biến thái như vậy."

Người nào đó vẻ mặt hạnh phúc cười một tiếng, "Thì ra ta là độc nhất vô nhị trong lòng nàng, là người rất đặc biệt."

Ngư Ngư: "..."

Cái gì là siêu cấp đại phúc hắc? Ở đây có một người sống này!

Sư đệ nghe xong quả thật muốn chém người, đây là thời điểm thổ lộ ư, có phải không?

Thật ra sư đệ hẳn là hỏi, ở trong mắt yêu nghiệt phúc hắc nào đấy còn có chuyện gì quan trọng hơn theo đuổi nương tửkhông?

Thật ra đúng là có...

Chính là giúp nương tử chuẩn bị đồ ăn...

Đối với lời thoại của Hách Liên Dạ và Ngư Ngư, người bình thường đều không có dũng khí đi nghe... Ví dụ như Hà Nghiêm hiện tại đã bỏ chạy rồi.

Nếu ở thời điểm bình thường, sư đệ cũng đã sớm chạy đi, nhưng hôm nay hắn lại cắn răng chịu đựng.

Thật ra sư đệ vẫn luôn đợi Hách Liên Dạ hỏi hắn một vài chi tiết về phân đà môn phái, hắn cũng nhân cơ hội này yêu cầu Hách Liên Dạ trao đổi chút điều kiện.

Sư đệ không phải là người có dã tâm, nhưng chuyện này có quan hệ quá lớn, hắn cũng không thể không cẩn thận.

Thế nhưng Hách Liên Dạ hoàn toàn không muốn hỏi gì cả...

Thân là một phúc hắc thông minh đến sắp thành tinh, rất nhiều việc chính y có thể biết.

Cho nên bình tĩnh mà xem nhẹ ánh mắt tràn đầy hi vọng nhưng cũng cực kỳ khẩn trương của sư đệ, Hách Liên Dạ mang theo Ngư Ngư rời đi.

"Bốn phân đà của môn phái nào, có bí mật gì quan trọng sao?"

Chờ bọn họ đi xa, xác định sư đệ không nghe thấy bọn họ nói chuyện, Ngư Ngư lập tức đặt câu hỏi.

Hách Liên Dạ không trả lời, chỉ cười kín đáo đưa cho nàng một mảnh vải lụa.

"Đây là?" Đường cong phức tạp vẻ trên mảnh vải, Ngư Ngư xem mà chóng mặt.

"Địa đồ trên mông của heo nhỏ." Hách Liên Dạ cười cười, chỉ vào nơi trung tâm địa đồ," Nàng xem, vòng tròn rất nhỏ này, nàng nhìn kỹ vào, trong vòng tròn thật ra vẽ bốn đường, chia vòng tròn ra làm bốn phần."

Hình thể của heo nhỏ rất nhỏ... Cho nên trên mông của nó, tổng cộng diện tích cũng không có bao nhiêu tỉ lệ xích của bản đồ này rất nhỏ, đường vẽ dày đặc, lấy đôi mắt của người bình thường có lẽ nhìn vào sẽ choáng, ắt hẳn sẽ không nhìn ra được nội dung gì.

Nhưng Hách Liên Dạ không phải là người bình thường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.