Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 154: Nàng thật sự có thể trở về nhà (2)



"Nếu không phải hôm nay Hà Nghiêm nhắc tới, ta đã quên Hạ Lan Đồ của Tề Hưng quốc rồi."

"Dung công tử thân bị trọng thương nhưng vẫn có thể duy trì được, là dựa vào một loại thảo dược phía sau núi vương phủ Hạ Lan Đồ chế tạo."

Lần đầu tiên sư đệ xuất hiện, chính là cho nam tử áo trắng một "chậu" tựa như cỏ xanh, lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng nam tử áo trắng chịu đựng để sư đệ lăng nhục, đói bụng chỉ có thể ăn cỏ...

"Hạ Lan Đồ từng nói, phía sau núi vương phủ hắn có một đám cao thủ canh giữ mà hắn không biết là ai, một mực trông coi những thảo dược kia."

Hạ Lan Đồ còn nói, trước kia những thảo dược đó hắn còn có thể hái mấy cây, năm nay không biết là đã xảy ra chuyện gì người canh giữ không cho hắn hái lấy một cây.

Hách Liên Dạ chỉ xuống một khu vực nơi góc phải phía dưới bản đồ, "Đây là Kinh thành của Tề Hưng quốc, nhà hắn ở chỗ này."

Được Hách Liên Dạ nhắc nhở, Ngư Ngư cũng khiếp sợ hiểu ra.

Trong vòng tròn này, đường phân cách kéo dài ở góc phải phía dưới nếu thuận theo phương hướng đó vẽ xuống, vừa vặn xuyên qua Kinh thành của Tề Hưng quốc!

Đây không phải là đường vẽ bậy, thật ra cũng là một bản đồ?

Cho nên trong vòng tròn này...

Hách Liên Dạ gật đầu, "Nhìn chung quanh địa hình, đây chính là cái hồ kỳ quái của Vệ quốc."

Hai nơi này, có một điểm chung không hề có ai biết, hơn nữa cũng không nên tồn tại ở trên thế giới này.

Còn nhìn bản đồ này, tựa hồ cũng có quan hệ với cách nàng về nhà.

Hồ này của Vệ quốc rất kỳ quái, bọn họ không thể tùy tiện xông vào, nhưng phía sau núi vương phủ của Hạ Lan Đồ nếu người trong môn phái của bọn sư đệ có thể ở lại nơi đó canh giữ, Hạ Lan Đồ cũng sống ở chỗ đó, vậy nói rõ chỗ đó có thể tùy tiện tiếp cận!

Cách đường về nhà dường như càng ngày càng gần, trái tim Ngư Ngư nhảy loạn thình thịch, xoay người muốn rời đi, "Tôi đi nói với Trình đại nhân một tiếng, ngày mai sẽ rời đi."

Nhưng vừa đi được hai bước, Ngư Ngư lại quay trở lại, vẻ vui mừng trên mặt biến mất hơn phân nửa, "Trình đại nhân... Cũng đã nhìn thấy tờ giấy nhét vào bụng con cá rồi sao."

Thật ra Ngư Ngư hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Trình đại nhân quả thật đã thấy tờ giấy trong bụng cá rồi, nhưng ông hoàn toàn không tin.

Bởi vì ông vẫn cho rằng con gái nhà mình là một kẻ ngốc, về phần cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, hoàn toàn là do ông sợ thanh danh con gái bị ảnh hưởng nên mới thổi phồng lên giúp con gái... Cho nên hiện tại bị người ta nghi ngờ, ông cũng rất bình thường.

Còn về y thuật... Vừa nhìn thấy Hách Liên Dạ đi theo Ngư Ngư trở về, Trình đại nhân liền hừ một tiếng, "Không ngờ ngươi còn biết y thuật."

Quái nhân này thật đúng là cái gì cũng biết.

Bởi vì Hách Liên Dạ xưa nay mạnh mẽ đến biến thái, cho nên y thuật tuyệt diệu vượt qua tất cả ngự y này dường như cũng chỉ có ý mới có thể nắm chắc.

Trình đại nhân tự động tự phát nghĩ đến trên người y, hoàn toàn không nghi ngờ Ngư Ngư điều gì.

Hách Liên Dạ cười đến mức vô cùng bình tĩnh, "Đáng tiếc y thuật của bổn vương cao tới đâu cũng không thể trị hết bệnh tương tư của mình."

"..." Nếu Trình đại nhân có râu, hiện tại nhất định râu sẽ run rẩy lên.

Hách Liên Dạ vẫn không chút đỏ mặt nói, "Lời bổn vương mới vừa nói là thật, thật ra còn có rất nhiều người đều nghĩ như vậy, chẳng qua là ngại nói ra, để nương tử của mình vui vẻ một chút."

"... Ngươi nói chuyện này với ta làm gì? Lão phu đã lớn tuổi như vậy rồi, không cần lấy lòng phu nhân của mình!"

Sắc mặt Trình đại nhân cổ quái nói, sau đó phất tay áo bước đi.

Thế nhưng không đầy một lát, ông lại xoay người trở về, nhìn chằm chằm vào cái bàn bên cạnh không chớp mắt, lấy đi quyển sách mình mới xem được mộ nửa, lúc đi ngang qua bên cạnh Hách Liên Dạ thì, "... Thật sự sẽ vui vẻ sao?"

Hách Liên Dạ nén cười, "Thật."

Nghe thấy đáp án này, vẻ mặt Trình đại nhân hạo nhiên chính khí mà bước đi...

Nhìn phương hướng ông muốn đi, không ngờ là cửa chính phủ Thượng thư.

Nhưng vừa bước ra khỏi tầm mắt của Hách Liên Dạ với Ngư Ngư, Trình đại nhân liền thay đổi phương hướng, chính khí trên mặt càng đậm... đi đến sân của phu nhân mình.

Bởi vì ngày hôm sau phải rời đi, cơm tối ngày hôm đó, Ngư Ngư ăn ở phủ Thượng thư.

Trình đại nhân là phụ thân rất sáng suốt, trong lòng không có quy tắc cứng nhắc của người xưa nên có, ông cảm thấy người trẻ tuổi rất thích bôn ba dạo chơi khắp nơi, dù sao có Hách Liên Dạ ở đây, ông cũng không lo lắng nữ nhân sẽ gặp nguy hiểm gì, cho nên Ngư Ngư chạy tới chạy lui như vậy, không đến mấy ngày lại muốn rời kinh, ông cũng không phản đối.

Chỉ là... Nhìn con gái nhỏ sống hạnh phúc như vậy, ông cũng buồn rầu chuyện lão Ngũ nhà mình.

"Cửu nhi, con nói, Ngũ tỷ con..."

Trước đó Trình Ti Vũ lại thích một người, vì chuyện này Ngư Ngư còn đặc biệt chạy đến huyện Đào một chuyện nhưng người nọ là sư phụ Ôn Ngôn của nam tử áo trắng đóng giả... Hai người này tuyệt đối sẽ không có khả năng.

Huống chi hiện tại Ôn Ngôn cũng dọn đi rồi.

Ngư Ngư cũng đang muốn nói chuyện này, "Thật ra con cảm thấy tỷ ấy bị chiều hư từ nhỏ rồi. Làm việc không suy nghĩ hậu quả, rất dễ xúc động." Ngư Ngư nói xong thì yên lặng nhìn trời, "Chuyện này, ngược lại con có một chủ ý."

Không cần hỏi Ngư Ngư, vừa nhìn thấy động tác nhìn trời quen mắt kia, Hách Liên Dạ liền hiểu, bật cười gật đầu, đồng ý nói, "Lúc nhỏ Hà Túc cũng thích xúc động, gây họa nhiều lần, sau khi đi theo Lãnh Mộc mới trở nên chững chạc."

Ngư Ngư cũng liên tục gật đầu, đúng, chuyện nhỏ này đương nhiên không cần làm phiền đến anh họ đại nhân, cứ mời phiên bản Địa Cầu cổ đại của lão anh họ là được rồi.

Trình đại nhân nghe xong thì ngạc nhiên, "Lãnh Mộc? Vị này là?" Thần thánh phương nào vậy?

Lãnh Mộc rất ít công khai lộ mặt, người bình thường cũng chưa từng thấy hắn. Hách Liên Dạ gọi một gã sai vặt đến để hắn đi đến Tĩnh Vương phủ báo tin, mời Lãnh Mộc tới đây.

Khoảng cách hai nhà rất gần nhau, cho dù là đi bộ bình thường, cũng năm sáu phút là đến.

Cho nên không đầy một lát, Lãnh Mộc lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đẹp trai bảnh bao nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm của loài người nên có, chỉ đứng chứ không làm gì, giống như có từng đợt khí lạnh xuất ra thấm vào xương, lập tức đông cứng không khí chung quanh.

Ừ, so với bất cứ máy lạnh nào đều có tỷ lệ hữu dụng nhiều hơn. 

Mọi người trên bàn ăn đều hóa đá... Ngay cả lúc Lãnh Mộc đi khi nào bọn họ cũng không có chú ý...

Qua một hồi lâu, Trình đại nhân mới mở miệng, âm thanh ngưng trọng, "...  Gọi phòng bếp cho thêm canh nóng."

Ngư Ngư yên lặng rơi lệ, mới cấp bậc này mà mấy người đã cảm thấy đáng sợ rồi sao? Đó là đám các người chưa từng thấy anh họ đại nhân đấy!

Bởi vì sự xuất hiện của Lãnh Mộc, trong ngày hè chói chang, một đám người chịu một bữa cơm tối vô cùng mát mẻ...

Ăn cơm xong, Ngư Ngư và Hách Liên Dạ tản bộ trở lại Tĩnh Vương phủ.

Vừa bước vào cửa chính, liền nhìn thấy Hà thúc chỉ huy một đám người bận đến khí thế ngất trời ở trong sân.

Mấy ngày nay trời càng ngày càng nóng, buổi tối thì khá hơn, nhưng ban ngày gấp rút lên đường nên bị mặt trời phơi nắng là chuyện thử thách người nhất, trong xe ngựa cũng sẽ như lồng hấp.

Cho nên Hà thúc đang chỉ huy người cải tạo xe ngựa, bốn vách xe ngựa cùng trên nóc đều đều thêm một lớp chiếu, che ánh sáng cũng cách được nhiệt.

Thật ra hiện trường còn có một người...  là Tiểu Trần Tử.

Hắn vốn muốn đến đánh cướp phòng bếp Tĩnh Vương phủ, không ngờ lại nhìn thấy bọn họ đang bận bịu cho mọi thứ cho đám người Hách Liên Dạ đi ra ngoài.

Tiểu quỷ nước kia lại muốn rời kinh.

Hơn nữa dường như đã quen đi chào hỏi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.