Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 183: Tại sao lại là hắn



Tiểu Trư luôn hiểu tính người một cách rất thần kỳ, thấy nó phản ứng như thế, Hách Liên Dạ còn tưởng là nó có cách cứu nam tử áo trắng.

Không ngờ tiểu tử kia chạy tới, không thèm nhìn nam tử áo trắng lấy một cái, đã giơ chân trước núc ních thịt lên, chọc chọc chỗ này, chọc chọc chỗ kia ở trên đùi Ngư Ngư, bộ dạng rất giống sủng vật làm nũng, muốn gọi chủ nhân chú ý mình.

Lúc này Ngư Ngư mới phát hiện nó qua đây, nhưng hiện tại nàng vốn không có tâm tư để ý đến nó, nàng không thể trơ mắt nhìn nam tử áo trắng chết trước mặt mình, nhưng lại thật sự không biết mình có thể làm gì, trong lúc nhất thời, ngân châm linh dược, nghĩ được cách nào đều lấy ra dùng hết.

Thấy chủ nhân bận tối mày tối mặt, ngay cả liếc mắt một cái cũng không chịu nhìn mình, heo nhỏ liền mất hứng.

Hừ hừ một tiếng, khẽ đạp chân ngắn nhỏ, tiểu tử kia bỗng nhảy lên, tự mình đón lấy hướng ngân châm Ngư Ngư sắp hạ xuống.

Piu! Ngân châm mạnh mẽ chui vào móng của heo nhỏ.

Chán ghét!

Tiểu tử kia rõ ràng sợ đau, sau khi bị đâm, ngay cả cái đuôi nhỏ sau mông cũng hơi rụt lại, nhưng lại không chậm trễ chút thời gian nào, nhanh nhẹn nhảy đến trên vai nam tử áo trắng, đưa cái móng bị thương của mình tiến đến bên môi của nam tử áo trắng.

Đây là lần đầu tiên heo nhỏ bị thương trước mặt Ngư Ngư, cho nên một giây này Ngư Ngư mới nhìn thấy, máu của Tiểu Trư... như là được pha trộn giữa màu đỏ thuần túy với ánh sao lóng lánh, là một loại ánh sáng trong màu đỏ rất kỳ dị.

Tiểu tử này quả nhiên không phải động vật nhỏ bình thường...

Đợi vài giây, máu ở miệng vết thương của heo nhỏ ngưng kết thành giọt máu, nhỏ giọt vào trong môi nam tử áo trắng.

Một khắc này, Ngư Ngư cảm thấy mình thật sự gặp được pháp thuật thần kỳ.

Không phải bởi vì ánh trăng chiếu rọi, giọt máu kia chiếu ra ánh sáng lung linh, đẹp hơn mọi loại bảo thạch, mà là vì... chỉ là ba giọt máu thôi, vậy mà khiến cho sắc mặt của nam tử áo trắng ngừng chuyển sang màu xám tro.

Ngư Ngư thấy mà ngây ngốc tại chỗ, không ngờ mạch đập dưới ngón tay bỗng khôi phục nhảy lại một cách bình thường, mới làm nàng chấn động hoàn hồn.

Tuy rằng hiện tại mạch đập của nam tử áo trắng rất mỏng manh, nhưng tuyệt đối có thể cứu chữa, sẽ không chết,

Tiểu tử này sao lại thần kỳ như vậy!

Song ngẫm lại chỗ ở lúc đầu của heo nhỏ, Ngư Ngư liền bình thường trở lại, người từng là chủ nhân của tiểu tử này, thật sự là thần tiên...

Cướp thời gian, đút cho nam tử áo trắng một viên thuốc, xác nhận hắn không nguy hiểm đến tánh mạng, lúc này Ngư Ngư mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn heo nhỏ vẫn đang đứng ở bên chân nàng không đi.

Tiểu tử kia đợi được nàng cúi đầu, lui về phía sau vài bước, nhảy nhảy tại chỗ, rồi bỗng nhiên đạp chân ngắn nhỏ lên, chạy nhanh đến bên cạnh Ngư Ngư, dồn sức nhảy lên, piu~ dùng móng heo đạp Ngư Ngư một cước.

... Nó vậy mà cũng hiểu được chạy lấy đà.

Đáng tiếc là thân hình quá nhỏ, móng của heo nhỏ cũng cực nhỏ,  cú “đạp” này, không khác với chọc chọc một chút là bao...

Song bản thân tiểu tử kia ngược lại cảm thấy báo được "đại thù".

Hừ, ai bảo vừa rồi ngươi không để ý đến ta! Ngươi xem thường bản lãnh của ta!

"Đạp" người xong, heo nhỏ rất uy phong hất áo choàng lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước đi.

Ngư Ngư bị khinh bỉ: "..."

Một lát sau, cuối cùng Ngư Ngư cũng mang được nam tử áo trắng về khu an toàn, bọn sư đệ cũng nhận được tín hiệu của Hách Liên Dạ, vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Dung bánh bao vẫn đang hôn mê, sắc mặt sư đệ lập tức thay đổi.

Thuật dịch dung của môn phái Ôn Ngôn quả nhiên lợi hại, sư đệ dịch dung thành khuôn mặt lớn như vậy, lại vẫn có thể nhìn ra sắc mặt vốn có của hắn...

Song hiện tại không ai chú ý tới điểm ấy, sắc mặt của sư đệ thật đáng sợ, bọn họ đều chăm chú nhìn chằm chằm cử động của hắn, phòng ngừa hắn xúc động, làm ra hành động gì quá khích.

Cũng may, một lát sau, sắc mặt sư đệ dần dần tỉnh táo lại, hỏi Ngư Ngư, "Thương thế sao rồi?"

"Bị người đánh một chưởng từ sau lưng, chưởng lực..." Ngư Ngư cẩn thận phán đoán, "Hẳn là có bảy thành công lực của Hách Liên Dạ."

"Năm thành," Hách Liên Dạ bình tĩnh ngắt lời nàng, "Nàng chưa từng thấy ta sử dụng hết toàn lực."

Mọi người: "..."

Cho nên ngươi vẫn bảo tồn thực lực sao?

Tạm dừng khinh bỉ yêu nghiệt nào đó, Ngư Ngư nghiêm túc giải thích rõ thương thế của nam tử áo trắng.

Khác với lúc trước nàng và Hách Liên Dạ suy đoán, nam tử áo trắng hẳn không phải tự mình muốn đến gần tòa hồ nước này, mà là sau khi bị thương hôn mê, bị người ném vào trong đó.

Nam tử áo trắng liên tục bị thương nặng, bây giờ còn là cao thủ, nhưng trình độ thì không thể sánh được với người đầu tiên, bị người đánh lén cũng có thể hiểu được.

Chỉ có điều... Người đánh lén hắn cũng biết hồ nước này là nơi nguy hiểm, cho nên... hẳn là người trong môn phái của bọn họ.

"Có năm thành công lực của Hách Liên Dạ, ngoài ta ra, trong môn phái chỉ có Tam sư đệ và Ngũ  sư đệ có thể làm được," sư đệ cười lạnh một tiếng, "Xem ra là Tam sư đệ động tay rồi."

"... Không phải còn Ngũ sư đệ sao?"

"Mẹ hắn quản hắn chặt lắm, buổi tối không cho hắn ra cửa đâu."

Mọi người: "..."

Nam tử áo trắng có thể nhặt được một mạng về, hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của heo nhỏ, cho nên trong khoảng thời gian đợi sư huynh tỉnh lại, sư đệ một mực cảm tạ heo nhỏ.

Cho nên lúc nam tử áo trắng rốt cục...tỉnh lại... thì phát hiện bọn Ngư Ngư mặt mày căng thẳng vây quanh bên cạnh hắn, chỉ có sư đệ đứng ở một bên chơi với heo nhỏ...

"... Sư đệ." Vừa mới bị thương nặng, hơi thở của nam tử áo trắng vẫn còn rất yếu, đây mới là "thuyết yếu ớt" danh xứng với thực  .

Lúc trước nhìn thấy nam tử áo trắng hôn mê, sắc mặt sư đệ trở nên đáng sợ, nhưng bây giờ lại giống như không có việc gì, rất bình tĩnh hỏi, "Có chuyện gì?"

Mọi người yên lặng nhường ra một con đường, miễn phải cản trở đôi sư huynh đệ này trao đổi.

Chỉ có Ngư Ngư còn đang bắt mạch cho nam tử áo trắng, không thể đi xa, đành phải ôm tâm tình phức tạp tiếp tục ngồi ở ghế bên cạnh giường.

Nam tử áo trắng nhìn sắc mặt hờ hững của sư đệ nhà mình, giọng điệu cũng rất bình tĩnh nói, "Y phục của ta bị đánh hỏng rồi, năm nay chỉ còn một bộ y phục để mặc."

Mọi người: "..."

Mọi người đều bị sấm đánh đến ngổn ngang trong gió, chỉ có Hách Liên Dạ cười nhạt mở miệng, "Các ngươi trò chuyện trước, bổn vương đi ra ngoài giết người."

Mọi người: "..."

Đừng dọa chết bọn họ nữa! Vì sao làm người thành thật lại khó như vậy! [

Truyền thuyết về Hách Liên Dạ... Thật sự nhiều lắm, cho nên ngoài thuộc hạ của y ra, những người khác đều không tin trên tay y thật sự không dính máu tanh.

Thật ra đúng là Hách Liên Dạ chưa từng giết người, bởi vì chém một đao thì chết rất thoải mái...

Nhưng sư đệ không biết điểm ấy, còn tưởng rằng y nói thật, lập tức rơi vào trong cái hố do tên phúc hắc này đào ra, "Tĩnh Vương muốn giết Tam sư đệ?"

Giọng của hắn lạnh như băng ngăn cản, "Cái mạng của Tam sư đệ, xin Tĩnh Vương hãy giữ lại cho tại hạ."

"Vì sao?" Hách Liên Dạ lập tức truy vấn, hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội lấy lại tinh thần.

"Sư huynh của ta, ta cũng chưa từng đánh." Giọng sư đệ bình tĩnh, giống như rất đầy đủ lý do, "Không ngờ lá gan của hắn lớn vậy, người nào cũng dám trêu chọc vào."

Dừng một chút, cười lạnh một tiếng, "Thù này ta muốn tự tay đi báo."

Rốt cục cũng hỏi ra được lời thật... Phúc hắc ra tay, đúng là tuyệt đối không thất bại.

Nhưng... nghe thấy lời thật của sư đệ, mọi người rơi lệ đầy mặt.

Hơn nữa sư huynh ngươi không phải là sư huynh của một mình ngươi nha! Hắn là Đại sư huynh, tất cả mọi người trong môn phái đều phải gọi hắn một tiếng sư huynh đấy!

Tuy rằng dường như hắn cũng chỉ nhận một sư đệ là ngươi...

Chỉ có điều tình huống đôi huynh đệ này sống chung với nhau, từ trước tới nay chưa từng bình thường, mọi người từ từ rơi lệ, cũng từ từ bình tĩnh lại.

Dường như nam tử áo trắng không mấy quan tâm sư đệ mình nói gì, lúc bọn họ nói chuyện, hắn vẫn luôn chậm rãi di chuyển cánh tay, cho vào trong ngực tìm cái gì đó.

Hắn bị thương ở tâm mạch, động tay động chân cũng không có gì đáng ngại, cho nên Ngư Ngư ở bên cạnh nhìn thấy cũng không có ngăn cản hắn.

Nhưng cẩn thận tìm một hồi, sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh trước sau như một của nam tử áo trắng bỗng hơi lạnh xuống, "Không thấy cái chìa khóa cho ta."

Đây là chía khóa cấm địa môn phái của đám người sư đệ, bên trong có sách thuốc Ôn Ngôn muốn đưa cho Ngư Ngư, cái này thì thôi đi, đây là thu hoạch ngoài ý muốn, có nó như thêm hoa vào trên gấm, không có nó cũng không có ai bị thương, nhưng trong mật thất kia còn có giải dược Ôn Ngôn để lại cho nam tử áo trắng, gần đây nam tử áo trắng liên tiếp bị thương, võ công hao tổn rất lớn, giải dược này rất quan trọng với hắn.

Hiện tại bản thân nam tử áo trắng bị trọng thương, sư đệ tuyệt đối sẽ không bỏ lại hắn quay về trên núi.

Nhưng đường lên núi, lại chỉ có sư đệ mới biết được.

Cũng may nam tử áo trắng bị thương nhưng vẫn có thể di chuyển được, chỉ cần đừng quá xóc nảy thì không thành vấn đề, cho nên bọn Hà Nghiêm nhanh chóng dỡ một tấm ván giường xuống, làm một cái cáng đơn giản, cẩn thận nâng hắn lên, theo sư đệ rời đi.

Đường lên núi cơ quan trùng điệp, sư đệ dẫn bọn họ lòng vòng bảy tám chỗ ngoặt, đi thẳng đến mật thất của môn phái ở phía sau núi.

Cách thật xa, bọn họ đã nhìn thấy cửa đá của mật thất mở toang hoang.

Sắc mặt sư đệ lãnh lẽo giống như phủ một băng sương, phóng mấy bước qua, liếc nhìn xem, mới bình tĩnh quay lại, "Không có việc gì."

Cắt đứt lòng hiếu kì của mọi người, bước chân cũng không ngừng lại, đi đến gần mật thất nhìn...

Đồ vật thì quả thật không có việc gì, có việc chính là người.

Mật thất này Ôn Ngôn dùng để giấu đồ vật quan trọng nhất, cho nên hắn luôn luôn hết sức cẩn thận, cửa đá vừa dày vừa nặng hơn ngàn cân ngoài mật thất chỉ có thể dùng cái chìa khóa hắn mang theo không rời mở ra, mà sau khi cửa mở ra lại có thêm mấy cơ quan ngăn cản người xông loạn vào.

Trước khi hắn rời đi, đã nói biện pháp vượt qua cơ quan cho nam tử áo trắng.

Nhưng người trộm chìa khóa không biết... cho nên phía trên cơ quan, hiện tại đang kẹp một cánh tay bị chặt đứt...

Giọng sư đệ hơi tiếc nuối, "Tam sư đệ luôn luôn mặc y phục gấm màu xanh thẫm, mà đoạn tay áo này chỉ dùng chất liệu may mặc bình thường, xem ra là thủ hạ của Tam sư đệ."

Ngư Ngư không mở miệng.

Trên thực tế, từ lúc bắt đầu nhìn thấy đoạn cánh tay bị kẹp đứt kia, mắt của nàng chưa từng động lấy một chút, vẫn luôn duy trì trạng thái ngẩn người.

Dù sao Hà Túc cũng có quá ít cơ hội tiếp xúc với Ngư Ngư, vẫn chưa đủ trình độ hiểu nàng...

Cho nên hắn tưởng rằng Ngư Ngư bị dọa sợ đến ngốc, cho dù vô lương thế nào thì Vương Phi cũng chỉ là tiểu cô nương thanh tú xinh đẹp, nhìn thấy hình ảnh máu tanh như vậy, nhất định là bị sợ hãi.

Chỉ có điều tại sao chủ tử không dỗ Vương phi chứ?

Đang muốn đi nhắc nhở chủ tử nhà mình, Hà Túc chợt nghe Ngư Ngư mở miệng.

Nàng gật gật đầu, tâm tình cực tốt nói, "Nghĩ biện pháp giữ tươi, rồi tháo xuống mang đi."

"..." Giữ tươi...

Hà Nghiêm yên lặng lau mặt, cũng không cần hỏi nhiều, đã hỏi nam tử áo trắng cách vượt qua cơ quan này, động thủ tháo đoạn cánh tay kia xuống.

Cả khuôn mặt Hà Túc đều co rút, "... Cái, cái gì?"

"Lấy về lưu trữ," Ngư Ngư rất nhiệt tâm giới thiệu với hắn, "Cậu nhìn xem, cánh tay vừa mới bị đứt, bộ phận còn chưa có thối rửa đâu, bảo quản tốt sau này vẫn còn có khả năng nối lại cho người cần, đây chính là thứ tốt, cần lưu trữ."

Giọng Ngư Ngư hết sức trân quý.

Hà Túc: "..." (┬_┬)

Vương Phi, ngài nhất định là ông trời phái tới gả cho chủ tử? Nhất định là vậy!

Hai người các ngài đúng là tuyệt phối!

Nam tử áo trắng không nguy hiểm tính mạng, trong mật thất có không ít đồ, nàng lại ngoài ý muốn thu hoạch được một cánh tay... Tâm tình Ngư Ngư vô cùng tốt, hôm nay thật sự mệt lắm rồi cho nên cũng không còn hơi sức đi tham quan ngọn núi của bọn sư đệ, ngay cả quyển sách thuốc Ôn Ngôn để lại kia cũng không ngoảnh lại nhìn, vào phòng khách do sư đệ an bài, sau khi tắm rửa xong liền nằm xuống đi ngủ.

Nhưng nàng quên mất một chuyện rất quan trọng, là lúc trước nàng chọc heo nhỏ mất hứng.

Tên tiểu tử kia hiểu tính người như vậy, lúc chủ nhân bận rộn, nó tuyệt đối sẽ không đùa giỡn cáu kỉnh gây thêm phiền toái cho chủ nhân.

Chỉ khi nào xác định chủ nhân rảnh rỗi...

Sáng sớm hôm sau, Ngư Ngư mở mắt ra thì thấy trên màn che rủ xuống bên giường có vẽ một quả rắm heo xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đây nhất định là một quả rắm, mà không phải là một ổ bánh mì mập mạp... Bởi vì phía trên còn có một đoạn mông vô cùng ngắn và cái đuôi nhỏ...

Tâm tình Ngư Ngư rất phức tạp.

Lúc trước Hách Liên Dạ vì thử Ôn Ngôn mà hại đầu heo nhỏ dính một miếng đồ ăn, nào biết tiểu tử kia có tính thích sạch sẽ vô cùng tức giận, mấy ngày liên tiếpkiên định dùng quả rắm với Hách Liên Dạ, biểu đạt bản thân vô cùng khinh bỉ...

Sau đó Hách Liên Dạ phát hiện trên mông nó có vẽ bản địa đồ, khiền cho cái mông tròn xeo kia trở nên nhẵn bóng…

Có kinh nghiệm lần trước, lúc này heo nhỏ không tự mình đến bày tỏ khinh bỉ nữa, heo nhỏ người ta lấy móng vẽ quả rắm với Ngư Ngư...

Thật ra Ngư Ngư có thể tùy ý rời giường, nhưng vì để heo nhỏ kia nguôi giận, nàng chỉ có thể thành thật ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn quả rắm kia...

Tiểu tử kia rất vừa lòng với biểu hiện của nàng, lấy dáng vẻ Sơn Đại vương tuần núi, đi tới đi lui ở trước mặt Ngư Ngư...

Đi mệt rồi, còn rắm thối giương áo choàng nhỏ lên, ngồi vào trên cái gối đầu của Ngư Ngư, tiếp tục "giám sát" nàng.

Ngư Ngư sâu sắc cảm thấy, chân của nó quá ngắn, nên không thể đặt chân này lên chân khác, bằng không nó nhất định sẽ phách lối bắt chéo hai chân...

Song ngày lành của heo nhỏ rất nhanh chấm dứt, bởi vì không đợi được Ngư Ngư ra ngoài ăn điểm tâm, Hách Liên Dạ đến tìm người.

Tiểu tử kia vô cùng cảnh giác, không đợi Hách Liên Dạ tới gần, nó đã phi lên nhảy ra ngoài, vội vã chạy trốn.

Mắt nhìn quả rắm heo trên màn che giường, Hách Liên Dạ liền biết chuyện gì xảy ra, nên không vội vã đuổi theo, chỉ hơi nhếch mày lên, giọng hờ hững nói, "Sau này không cần làm quần áo mới cho tiểu tử kia nữa."

... Khốn kiếp!

Tiểu tử kia tức giận hừ một tiếng, nhưng nó không thể tự mình may quần áo được…

Nhìn nhìn áo choàng nhỏ phong cách của mình, còn có y phục nhỏ màu lam vô cùng anh tuấn, tiểu tử kia không cam lòng quay trở lại bên cạch Hách Liên Dạ, dùng cái mũi nhỏ hơi hơi đẩy y. 

Lực sát thương của phúc hắc, quả nhiên là có thể vượt qua chủng tộc... chỉ cần là sinh vật biết thở, đều không đấu lại Hách Liên Dạ.

Cũng không đúng, không tính loại độc đáo như Tiểu Trần Tử kia... Bởi vì mặc kệ rơi vào trong cái hố sâu bao nhiêu, Tiểu Trần Tử đều có thể tiếp tục động kinh làm theo ý mình...

Nghĩ đến Tiểu Trần Tử, động tác của Ngư Ngư chợt cứng đờ.

Nàng bỗng nhớ tới một chuyện... nguyên liệu phủ Tĩnh Vương dùng để chế tạo thẻ thân phân đúng thật là từng bị mất một miếng. Nàng chuồn êm tiến vào mật thất vương phủ, thiếu chút nữa bị một người áo đen giết chết, mà người áo đen kia, đã thành công đánh cắp một khối nguyên liệu.

Nhưng sau đó bọn họ chứng thực, người áo đen kia là Tiểu Trần Tử.

Cho nên thẻ thân phận lần này dùng để tính kế Hách Liên Dạ, nguyên liệu... là từ trong tay Tiểu Trần Tử truyền ra ngoài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.