Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 189: Bọn họ càng ngày càng vô địch



Ngư Ngư nuốt miếng thức ăn cuối cùng, “Bây giờ em vẽ cho chàng xem.”

Hách Liên Dạ không phải kiểu người không có việc gì thì kiếm chuyện, y đột nhiên hỏi vấn đề này nhất định là có nguyên nhân quan trọng, Ngư Ngư cũng không hỏi nhiều liền chuẩn bị vẽ cho y xem.

Hách Liên Dạ bỗng kéo người lại, “Nàng nói cho ta đặc điểm chính trước, bức vẽ đợi nàng ngủ dậy rồi vẽ.”

“Như vậy sao được, việc của chàng quan trọng hơn.” Giọng Ngư Ngư vô cùng nghiêm túc, “Nói cho cùng, trong lòng em, chành không chỉ là Tĩnh Vương của Nguyện Loan quốc,” lại rất cảm khái buông mà tiếng thở dài vô cùng, “Chàng còn là phụ nữ có thai đó.” Nói xong vỗ vỗ bụng y.

Bọn Hà Nghiêm còn cho rằng Ngư Ngư đang định thổ lộ: (┬_┬)

Hách Liên Dạ bật cười nhéo nhéo má Ngư Ngư, “Có quan trọng thì vẫn không có gì quan trọng bằng tiểu nha đầu vô lương này.”

Thổ lộ thẳng thắn như vậy, đổi lấy là sự sửng sốt của Ngư Ngư, sau đó nàng vô cùng hiểu chuyện gật đầu, “Trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một cô gái nhỏ mãi mãi không lớn, xem ra Tiểu Dạ tỷ tỷ cũng như vậy.”

Cũng có một cô gái nhỏ không lớn? Người nào đó hoàn toàn không rối rắm vấn đề giới tính của mình, chỉ là lần đầu tiên nghe thấy cách nói thịnh hành của người hiện đại thì cảm thấy thú vị.

Nhìn khuôn mặt khôn ngoan lừa người trước mắt, ánh mắt Hách Liên Dạ càng lúc càng dịu dàng, “Về sau bổn vương sẽ chỉ cưng chiều tiểu nha đầu mình thích kia, để nàng ấy không cần phải lo lắng chuyện gì, muốn làm gì thì làm cái đó, vĩnh viễn không cần lớn lên, vĩnh viễn không cần phải đối mặt với nhiều áp lực, có được không?”

Ngư Ngư có chút khó xử, “Nhưng trong lòng em chỉ có một cô bé ăn không no thôi.”

Hách Liên Dạ bị đùa đến cười ha ha, ôm người vào trong lòng, không chút đỏ mặt cam đoan, “Vậy nàng càng có thể yên tâm, sau khi thành thân, nàng có thể tùy tiện ăn bổn vương, nhất định có thể ăn no.”

“…” Ngư Ngư há hốc miệng hồi lâu, sau đó nghiêm túc hỏi, “Vương gia, lời chàng nói bình thường, chính chàng có thể tiếp tục không?”

“Có thể.” Người nào đó cực kỳ khẳng định.

“… Vậy câu nói vừa rồi, phía sau hẳn nên nói như thế nào để người kháckhông thể nói được nữa?” Ngư Ngư khiêm tốn thỉnh giáo.

“Rất đơn giản.” Hách Liên Dạ dịu dàng cười cười, cực kỳ cưng chiều dạy nàng tuyệt chiêu đánh bại bản thân, “Nói ‘Vậy bây giờ em ăn cái gì?’ Sau đó bổn vương không cần nói gì nữa, chỉ có thể trực tiếp cởi quần áo, để nàng ăn gì thì ăn thôi.”

“…” Ngư Ngư lôi ra một nắm kim châm, thật sự châm cho y thành con nhím, sau đó vẫy vẫy tay, “Vương gia, bản thân chàng quá biến thái, em phải về nghỉ ngơi rồi, lát nữa em sẽ cho người mang bức họa qua.”

Con nhím Hách Liên Dạ kéo người trở lại, “Kêu Hà Nghiêm chuyển giường qua đi, ta không muốn cách xa nàng.”

Ngư Ngư xoa xoa tóc y, “Tiểu cô nương nhà ta thật là bám người.” Có điều sau khi vô lương xong, nàng cũng không thật sự đi, chỉ là khó mở lời nhờ Hà Nghiêm chuyển giường giúp nàng.

Đợi Hà Nghiêm quay về, Ngư Ngư khăng khăng muốn vẽ tranh, vừa vẽ vừa ở bên cạnh thương lượng với Hách Liên Dạ, “Người buổi sáng ấy để lại cho em nhé, vương gia chàng đừng có nhúng tay vào.”

“Bởi vì người bị thương là tướng công nàng, nàng muốn đích thân báo thù à?” Người nào đó cười đến vô cùng hạnh phúc.

“Vương gia, thì ra mặt chàng dày như vậy!” Ngư Ngư vô cùng kinh ngạc nhìn y, “Vậy mà không biết xấu hổ thừa nhận chúng ta là tỷ muội tình thâm.”

Yêu nghiệt nào đó thong dong cười một tiếng, “Nếu thật sự có thể như vậy thì cũng không tệ, bởi vì trong tim thật sự quá thích tiểu nha đầu nào đó rồi, ta không chỉ hi vọng có thể làm người trong lòng nàng ấy yêu nhất, mà còn hi vọng có thể là người bạn thân thiết nhất của nàng ấy, để khi nàng ấy có tâm sự gì đều nguyện ý chia sẽ cùng ta.”

Người nào đó vô cùng bình tĩnh chớp cơ hội thổ lộ lần nữa…

“…Vương gia, chàng thật sự không suy xét thỉnh thoảng thua một lần sao?”

Than nhẹ một tiếng, giọng người nào đó cực kỳ yêu chiều, “Lúc cảm động, bổn vương đã đem cả người thua dưới tay nàng rồi.”

Ngư Ngư: “…”

Đang nói chuyện thì Hà Nghiêm  dẫn theo mấy thị vệ nâng một giường lớn khắc hoa vào cửa, có điều Hà Nghiêm còn thuận tiện mang heo nhỏ theo.

Ừm, heo nhỏ trần trùng trục.

Đã quen nhìn tiểu tử kia mặc quần áo nhỏ màu lam, còn khoác một chiếc áo choàng nhỏ rất có phong cách, đột nhiên nhìn thấy nó không mặc gì như vậy, trong khoảnh khắc, Ngư Ngư có loại ảo giác nó đang lõa thể…

“… Chuyện gì thế?”

Hà Nghiêm giật giật khóe miệng, đang định nói chuyện thì đột nhiên heo nhỏ nhảy xuống khỏi lòng hắn, chậm rì rì đi đến góc tường, yên lặng ngồi xổm xuống… à không, là đứng, có điều chân ngắn quá, nhìn như ngồi xổm ấy…

Tiểu tử kia không động đậy đứng ở đó.

Hà Nghiêm luống cuống chỉ vào bóng lưng heo nhỏ, “Là như vầy, lúc về phủ tình hình quá loạn nên không ai chú ý đến nó, vừa rồi thuộc hạ trở về mới phát hiện, không biết tại sao nó cởi quần áo, ngồi chồm hổm trong góc tường.”

Ngư Ngư: “…”

Nàng thật không xứng với chức chủ nhân mà… hoàn toàn không biết lý giải tiểu tử kia đang làm gì.

Trái lại Hách Liên Dạ cực kỳ dễ dàng giải thích hành động của heo nhỏ, bật cười nói, “Nó đang sám hối.”

Vậy mà Hách Liên Dạ lại nói đúng, về phần tại sao nó lại cởi quần áo…

Là phạt, nó không bảo vệ tốt chủ nhân, nó là đồ đần độn, nó không có tư cách mặc quần áo uy phong như vậy!

Tiểu tử kia rất có ý thức trách nhiệm, bình thường đùa giỡn cùng chủ nhân không có vấn đề gì, nhưng lần này ở cùng chủ nhân, lại không giúp được chủ nhân phòng bị ám toán, trơ mắt nhìn chủ nhân bị thương, heo nhỏ cảm thấy bản thân vô cùng tắc trách, dù không ai mắng nó, nó vẫn bắt đầu trừng phạt chính mình.

Ngẫm lại tình hình buổi sáng lúc chủ nhân trúng độc hôn mê, tiểu tử kia lại nước mắt lưng tròng, nâng một bên chân lên lau loạn xạ trên mặt, tiếp tục nghiêm túc úp mặt vào tường.

Về phần phản ứng của Ngư Ngư khi nhìn thấy cái mông tròn tròn kia, nàng rất muốn túm cái đuôi của nó lại…

So sánh mức độ đau lòng của tiểu tử này, Ngư Ngư phát hiện, cảnh giới tư tưởng của mình với heo nhỏ không khác nhau mấy…

Mấy người thay nhau dỗ nó, nhưng tính tình tiểu tử kia cực kỳ ngang ngược, cho dù là Hách Liên Dạ trấn an cũng không khiến nó thay đổi chủ ý, kiên trì tiếp tục úp mặt vào tường.

Ngư Ngư đành phải tìm chuyện khác để dời đi lực chú ý của nó, đúng lúc nàng cũng có vấn đề cấp bách cần làm rõ.

Buổi sáng hôm nay, người làm Hách Liên Dạ bị thương bị heo nhỏ cắn một phát, liền đau đến ngất đi.

Chẳng lẽ heo nhỏ cắn người rất đau?

Hôm nay trái lại heo nhỏ rất phối hợp, Ngư Ngư bảo nó há miệng, nó liền ngoan ngoãn há miệng ra.

Heo có răng sao? Ngư Ngư không rõ vấn đề này lắm, nhưng tiểu tử trước mắt quả thật có, chỉ có hai chiếc, giống như răng nanh, nhọn hoắt, có điều nó quá nhỏ, nhìn không ra uy hiếp gì.

Dù cắn thật mạnh xuống cũng chỉ như kim châm.

Chẳng nhẽ trên răng heo nhỏ có độc?

Rất có khả năng, bởi vì bản lĩnh của heo nhỏ đều có liên quan đến y thuật.

Ngư Ngư quyết định thử xem, nếu dùng châm bạc sợ heo nhỏ lộn xộn sẽ đâm vào nó, cho nên lấy một miếng dưa hấu, để nó cắn một miếng xem có độc hay không.

Miệng heo nhỏ bé xíu, hơn nữa nó ngoài thảo dược quý hiếm ra thì không ăn gì, cho nên Ngư Ngư cầm miếng dưa hấu, kích thước chỉ như cái bánh quy to bằng ngón tay có bọc giấy.

Sau đó một cảnh xảy ra khiến bọn họ kinh ngạc…

Heo nhỏ ngược lại rất phối hợp, nhẹ nhàng cắn một miếng, hoặc là nói, nó ghì răng lên miếng dưa hấu,nhưng miếng dưa hấu bị nó chạm đang nhanh chóng biến mất, hơn nữa nơi hai chiếc răng chạm vào làm khởi điểm tạo thành hai vệt dài, phạm vi biến mất của vệt dài đó đang từ từ lan rộng!

May mà Hách Liên Dạ phản ứng nhanh, rút tay Ngư Ngư lại, để nàng vứt miếng dưa hấu đang dần dần tiêu mất gần đến ngón tay nàng đi.

Ngư Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn xuống miếng dưa hấu rớt xuống đất đang dần biến thành ba đoạn gọn gàng như bị cắt.

Nếu động tác của nàng chỉ chậm chút thôi, có phải ngón tay nàng cũng sẽ bị cắt thành hai khúc không?

Lúc này Ngư Ngư mới hiểu, trái cây heo nhỏ thích ăn kia, tại sao nhìn chỉ như ghé vào đấy, không thấy nó có động tác gặm nhấm nào cả.

Thì ra tự bản thân có công năng như máy ép nước trái cây…

Ngư Ngư thầm nghĩ, làm người sành ăn,nàng rất không thích công nghệ cao…

Còn cái gã buổi sáng kia…

Cái này không liên quan đến kích thước miệng vết thương, heo nhỏ cắn một phát, dù bên ngoài chỉ là một cái lỗ nhỏ, còn không nghiêm trọng bằng nốt muỗi đốt, nhưng thật ra bên trong cơ thể đã bị mở ra hai đường hầm nho nhỏ…

Nếu heo nhỏ cắn thêm nhiều phát, có phải người kia sẽ bị cắn thủng, gió thổi có thể lùa qua không …

Ngư Ngư co rúm lại, chỉ có thể yên lặng quay đầu nhìn trời.

Hà Nghiêm đứng ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy kỹ năng tiềm ẩn của heo nhỏ, cũng rất muốn khóc.

Thì ra heo nhỏ mạnh như vậy… lại thêm biểu hiện kinh người trên điện Kim Loan sáng nay nữa… phủ Tĩnh Vương của bọn họ có phải quá vô địch rồi không?

Bởi vậy, nào còn ai dám trêu trọc phủ Tĩnh Vương đâu? Không ai chọc bọn hắn, hắn còn ai có thể bắt nạt?

Hắn vừa mới theo Vương phi học được cách làm một người thật thà mà! Tại sao không cho hắn có cơ hội biểu hiện chứ! (T_T)

Thật ra nước mắt cảm khái của Hà Nghiêm đã sớm dâng trào rồi, lúc bọn họ đang nói chuyện, chợt có thị vệ vẻ mặt ngạc nhiên chạy tới, nói với bọn họ, ngoài cửa có người cầm tờ giấy buổi sáng Hà Nghiêm để lại, nói muốn đón Tả tướng về phủ.

Thật là còn chưa nghĩ đến đã tìm tới cửa rồi!

Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên, sau đó… bình tĩnh coi như không có gì.

Đã muộn thế này, bọn họ còn phải nghỉ ngơi, hoàn toàn không có hứng thú để ý tới người lung tung, người kia sẵn lòng đứng đợi ở cửa, đợi ở bên ngoài chờ đến sáng mai bọn họ rảnh rỗi rồi nói sau.

Mọi người đều bị chuyện của heo nhỏ dọa cho sợ hãi, lúc này chụm lại xem, cẩn thận nghiên cứu hai cái răng nanh của nó, Ngư Ngư thì chuyên tâm vẽ tranh.

Trước khi vẽ, Ngư Ngư đã hỏi, Hách Liên Dạ có muốn một bức tranh cực kỳ tỉ mỉ không, nhưng hắn lại chỉ muốn đại khái thôi.

Cho nên rất nhanh Ngư Ngư đã vẽ xong, nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt một lúc, không khỏi có chút buồn bực.

Sau đó… có phải mãi mãi không nhìn thấy mặt mình nữa không?

Hách Liên Dạ thấy nàng như có chút tụt cảm xúc thì đi đến bên cạnh, nhìn bức vẽ chân dung kia, đột nhiên nở nụ cười, “Thì ra nàng xuyên đến trên người Trình Ti Nghiên, lại chịu nhiều thiệt thoài như vậy.” 

Dáng vẻ vốn có của tiểu nha đầu này còn đẹp hơn cả Trình Ti Nghiên.

Thật ra Hách Liên Dạ là vì người tình trong mắt hóa Tây Thi, nhìn Ngư Ngư chỉ thấy càng ngắm càng đẹp, bây giờ nhìn thấy dung mạo thật của Ngư Ngư thì càng cảm thấy xinh đẹp không ai sánh bằng.

Mặc dù không khoa trương đến mức đó, nhưng trước kia quả thật Ngư Ngư là một tiểu mỹ nữ.

Nói đâu xa, nàng là em gái họ của Nghiêm đại thiếu…

Mẹ nàng và mẹ của Nghiêm đại thiếu là chị em, nhìn vẻ ngoài tuấn mỹ của hai anh em nhà họ Nghiêm kia thì biết, mẹ của họ nhất định là tuyệt sắc khuynh thành, mà em gái của mỹ nhân, đa phần cũng là mỹ nhân, có gen đẹp như vậy, dung mạo của Ngư Ngư đương nhiên sẽ không kém.

Có điều ở hiện đại, nhà họ Nghiêm và nhà họ Giang đều là tuấn nam mỹ nữ, trừ phi nhìn thấy loại đẳng cấp yêu nghiệt là Hách Liên Dạ, này, Ngư Ngư đã miễn dịch đối với gương mặt xinh đẹp cũng cảm thấy chính mình không đẹp bao nhiêu.

Hiện giờ nàng quan tâm chính là “Tại sao muốn biết chân dung của ta trước kia?”

“Nàng đoán xem.” Hách Liên Dạ vẫn đang ngắm bức chân dung trước kia của Ngư Ngư, càng nhìn càng thích. Có lẽ liếc mắt một cái, dáng vẻ vốn có của Ngư Ngư, đặc trưng lớn nhất chính là ngoan ngoãn khéo léo thật thà… cho nên mặc dù là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này, Hách Liên Dạ cũng không thấy hoàn toàn xa lạ.

Ngư Ngư không vui, “Vương gia chàng quá không phúc hậu rồi, hát cũng hát rồi, tâm tư của đứa bé gái chàng không cần đoán, vậy sao chàng còn bắt em đoán xem chàng đang nghĩ cái gì chứ?”

Hách Liên Dạ bật cười nói thẳng, “Được, vậy ta chủ động nói, suy nghĩ trong lòng ta đều là tiểu nha đầu không thành thật nào đó, rõ ràng ban ngày lo lắng cho ta, lo lắng đến bất chấp tất cả, đến khi ta tỉnh lại thì lại bắt đầu vô lương tâm.”

“Tiểu Dạ tỷ tỷ, tại sao tỷ lại thẹn thùng thừa nhận,” Ngư Ngư xoa xoa tóc y khích lệ, “Trong lòng tỷ rõ ràng là muốn đợi em tắm rửa quay lại thì mời em ăn kem.”

Suy nghĩ một chút, nghiêm túc chọn món, “Em muốn một phần dưa Cáp Mật*, một phần dâu tây, một phần sữa bò, sữa bò có thêm nho khô.”

(* là dưa Hami, nhưng ở cổ đại ko xài tiếng anh nên để tiếng hán lun nha)

Hà Nghiêm lau nước mắt, âm thầm ghi nhớ khẩu vị, chuẩn bị chốc nữa đi lấy kem cho Ngư Ngư.

Nhưng mà Vương phi, ngài có thể nói cho ta biết tại sao ngài ăn trước khi đi ngủ mà không béo lên chút nào không… (T_T) trong phủ ai cũng ăn ít hơn so với ngài nhưng gần đây lại càng ngày càng mượt mà, ngài làm cho mọi người ghen tỵ đấy!

Tối nay Ngư Ngư muốn ngủ ở phòng này, nhưng tắm rửa vẫn nhất định sang phòng bên, cho nên chọn món xong phải ra cửa lấy đồ.

Gần như cùng lúc Ngư Ngư đi vào phòng bên, trong khoảnh khắc đóng cửa, Hách Liên Dạ liền phân phó Hà Nghiêm, “Đi phủ Thượng Thư mang mấy gã sai vặt và tỳ nữ đến đây.”

Hà Nghiêm sửng sốt, không hiểu sao lại cảm thấy mệnh lệnh này của chủ tử là cố ý tránh Vương phi mà nói.

Cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn lập tức ra ngoài, đi tìm người đến.

Bởi vì liên quan đến Ngư Ngư, bây giờ trên cơ bản phủ Thượng Thư và phủ Tĩnh Vương được tính là người một nhà, hai tòa nhà lại ở trên cùng một con phố, người hai nhà cũng đều rất quen nhau, tất cả mọi người đều không sợ cô gia tương lai Hách Liên Dạ này nữa, cho nên rất nhanh Hà Nghiêm mang bảy tám người về.

Ý bảo Hà Nghiêm đóng cửa lại, Hách Liên Dạ đặt bức chân dung Ngư Ngư vừa vẽ chính mình lên bàn, giọng điệu bình tĩnh hỏi, “Gặp người này bao giờ chưa?”

Hà Nghiêm hoảng sợ.

Đây, đây không phải là gương mặt lúc đầu của Vương phi sao?

Mấy gã sai vặt, nha hoàn đều nghiêm túc nhìn nhìn, lắc đầu, “Chưa gặp bao giờ.” Giọng điệu vô cùng khẳng định.

Hách Liên Dạ cũng không hỏi lại, chỉ là trầm mặc một lát, thay đổi câu hỏi, “Mấy ngày nay có vị khách nào kỳ quái tới thăm hỏi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.