Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 190: Người trong lòng của Thái tử



Đám người nghiêm túc suy nghĩ, lần nữa lắc đầu, “Không có, khách đến mấy hôm nay đều là người quen mặt.”

Hách Liên Dạ không hỏi nhiều, hai câu liên tiếp đều nhận được hai câu trả lời phủ định, trên mặt y không có phản ứng thất vọng, như thể không hề quan tâm đến đáp án.

Nhưng đợi người của phủ Thượng Thư rời đi, y lại phân phó Hà Nghiêm, “Truyền lệnh xuống, tất cả phân đà của Phong Minh, toàn lực tìm kiếm người trong bức tranh.”

“Tìm, tìm Vương phi… có khuôn mặt trước kia?” Lần đầu tiên Hà Nghiêm không có cách nào tin nào tai mình.

“Không phải khuôn mặt trước kia của Ngư Ngư,” Hách Liên Dạ gõ nhẹ mặt bàn, trầm ngâm một lúc mới nói, “Ta nghi ngờ Trình Ti Nghiên quay về rồi.”

“…” Giờ thì Hà Nghiêm thật sự nghi ngờ bản thân điên mất rồi.

Thật ra Hách Liên Dạ cũng dựa vào suy đoán, bằng chứng trong tay không đủ, cho nên giờ cũng hơi nhíu mày, “Sáng nay, thái độ của Trình đại nhân đối với Ngư Ngư rất bất thường.”

Lần này Hà Nghiêm bừng tỉnh, “Trình đại nhân, ông ta…”

Chịu ảnh hưởng của Hách Liên Dạ, trên dưới phủ Tĩnh Vương đều đã dần quen đặt thói quen của Ngư Ngư lên hàng đầu mà suy nghĩ, đương nhiên Hà Nghiêm cũng không ngoại lệ.

Ai nấy đều nhìn ra, Vương phi cực kỳ thích vị phụ thân Trình đại nhân này, nhưng hiện tại ý của chủ tử…là Trình đại nhân biết Vương phi không phải là con gái ruột của ông ta, cho nên lập tức đối xử không tốt với nàng?

Vậy nếu Vương phi biết được sẽ rất đau lòng!

Huống hồ cho dù không có quan hệ huyết thống, sự hiếu thuận của Vương phi cũng không phải là giả, những cái khác không nói, sáng nay trên điện Kim Loan, nếu không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh trung thực của Trình gia, Vương phi hoàn toàn không cần để ý tới chất vấn của bọn họ, không cần nghe bọn họ nói nhảm, phủi tay là có thể rời đi, sao có thể xảy ra chuyện chủ tử bị thương!

Hà Nghiêm bắt đầu cảm thấy bất bình thay Ngư Ngư, Hách Liên Dạ lại khoát khoát tay, “Trình đại nhân không phải là người không hiểu chuyện như vậy, huống hồ buổi sáng Tả tướng vừa mới bắt đầu chỉ trích Ngư Ngư, Trình đại nhân lại phát hỏa. Nếu Trình Ti Nghiên thật sự quay về rồi, ông ta cũng vẫn là đối xử tốt với Ngư Ngư.”

“Vậy ý chủ tử là...”

“Trình đại nhân luôn coi con gái mình là đứa trẻ cần phải chăm sóc, nhưng buổi sáng hôm nay, ông ta đột nhiên tách biệt Ngư Ngư và Trình Ti Nghiên ra, nhớ đến Ngư Ngư luôn coi trọng bữa ăn, lúc ấy ông ta nói ‘đi ăn sáng trước’, nếu là trước đây, ông ta sẽ nói không sao, có cha ở đây, những thứ này không cần con lo lắng.”

Hà Nghiêm sửng sốt, ngẫm lại, hình như đúng là như vậy…

Hắn đang định nói tiếp thì có tiếng mở cửa nhè nhẹ, Ngư Ngư đã tắm xong đi ra rồi.

Hà Nghiêm lập tức ngậm miệng lại, lúc này hắn đã hiểu vì sao chủ tử lại hỏi sau lưng Vương phi, bởi vì bây giờ hoàn toàn là dựa vào suy đoán, bọn họ không có đủ chứng cứ, ngộ nhỡ đoán sai, sẽ khiến Vương phi thất vọng.

Ngoài cửa có không ít người canh giữ, Hà Nghiêm đã giao lại nhiệm vụ lấy kem cho Hà Túc, đêm hè, tắm xong, lại ăn một bát kem, thật sự là hưởng thụ chết được.

Ngư Ngư thoải mái thở dài một tiếng, đang chuẩn bị đánh răng đi ngủ lại có thị vệ vội vàng tới báo.

Lần này, vẻ mặt thị vệ hết sức kinh hãi, “…Chủ tử, Vương phi, ngoài cửa… Hoàng hậu và Thái tử điện hạ đều đến rồi.”

Đây… chẳng nhẽ bọn họ không biết tự mình đi tìm đường chết sao?

Thị vệ thật sự không hiểu, bọn họ lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, dám đêm hôm khuya khoắt tìm đến cửa, tìm phiền toái không nói, lại còn ảnh hưởng giấc ngủ của Vương phi

Hoàng hậu có thể không màng tới, nhưng lại phải nể chút mặt mũi của Tiểu Trần Tử.

Nhất định là hắn không giải quyết được với mẫu hậu của mình, nếu không cũng sẽ không hơn nửa đêm rồi còn bị kéo tới phủ Tĩnh Vương.

Chân Hách Liên Dạ bị thương, võ công của y cao nên đi hai bước ngắn cũng không có vấn đề gì, nhưng đứng lâu sẽ không tốt cho miệng vết thương.

Dưới sự kiên trì của Ngư Ngư, Hách Liên Dạ ngồi lên một chiếc xe lăn mà Hà Nghiêm đã gấp gáp làm ban ngày, rồi được Ngư Ngư đẩy ra cửa.

Thật ra trước khi mấy người Hách Liên Dạ đi ra, Thái tử vẫn chưa bỏ cuộc, cố gắng khuyên Hoàng hậu quay về.

“Mẫu hậu…”

“Con không cần nói nữa!” Thái độ của Hoàng hậu kiên quyết, “Nếu như con không thích nàng ta, sáng nay lúc nguy hiểm như vậy, tại sao con lại vì nàng ta mà bịa chuyện?”

“Nhi thần không có nói dối!”

“Con cho là mẫu hậu dễ lừa vậy sao? Cái gì mà người trong lòng, nếu con có người trong lòng sao không thường xuyên mang theo bên cạnh? Con tiếp xúc…”

Hoàng hậu muốn nói, nữ tử Thái tử tiếp xúc nhiều nhất, chỉ có mỗi mình Ngư Ngư.

Đúng lúc ấy, mấy người Hách Liên Dạ đều đi ra.

Đương nhiên Thái tử hiểu rõ tâm ý của mẫu thân mình, không muốn để mấy người Ngư Ngư nghe thấy mấy lời này, vội vã ngăn lại, dưới tình thế cấp bách bèn tùy tay kéo một người đến bên cạnh, “Ai nói nhi thần không mang theo bên cạnh? Nếu không mẫu hậu cho rằng hắn là ai?”

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường: “…”

Mọi người hóa đá nhìn Thái tử ôm chặt một người mặc trang phục thị vệ, yên lặng đến ngổn ngang.

Vừa ra đến nơi đã đối mặt với cảnh này, bọn Ngư Ngư cũng bị chấn động.

Dù sao cũng mở màn rồi, Thái tử nghiến răng tiếp tục diễn trò, nhưng vừa cúi đầu liền nhận ra người mình kéo qua lại không hề quen biết.

Nhìn có hơi quen mắt, chắc là thị vệ Đông cung, chỉ là không nhớ tên.

Thị vệ kia ngược lại khá nhanh nhẹn, ngây ngốc một lúc liền nhắc lời, “Điện hạ, An mỗ…”

“Tiểu An,” Thái tử lập tức an ủi hắn, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào thương tổn ngươi!”

Thị vệ An xui xẻo: “…”

“Con… thế này còn ra thể thống gì!” Hoang hậu hoàn toàn không tin, “Con nói trên cổ tay hắn có bớt hình trái tim, ở đâu vậy!”

“…Cổ tay của người trong lòng con không thể để nhiều người như vậy nhìn được!”

Thái tử bất chấp, cái gì cũng dám nói, nhưng câu nói này thoạt nghe rất buồn nôn, kết hợp với Tiểu Trần Tử xuất hiện với hình tượng Thái tử, gương mặt lạnh lùng ấy, thật sự hiệu quả…

Giống như đang nói “Mùi vị thịt người này không tệ, ai cũng đừng mong tranh giành với ta”…

Tất cả mọi người đều yên lặng mà cảm nhận thiên lôi cuồn cuộn.

Hoàng hậu cũng từng trải qua tuổi trẻ yêu đương, hẳn không dễ dàng bị lừa như vậy được, nhìn thấy con trai vì không muốn gây rắc rối cho Ngư Ngư mà bất chấp ở tất cả trước mặt mọi người như vậy, càng thêm tức giận hơn, “Thần nhi, con đừng làm loạn nữa! Mau buông hắn ra!”

Mặc dù Thái tử không ngốc trong chuyện tình cảm nhưng cũng không phải là hoa hoa công tử am hiểu nói chuyện yêu đương, bảo hắn thổ lộ với một người mình không có tình cảm, thật sự là hắn không có cảm giác…

Tình thế cấp bách, đột nhiên hắn một biện pháp.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn An thị vệ xui xẻo, Thái tử lập tức tưởng tượng mặt hắn thành một cái chân gà nướng.

Đối với một người sành ăn mà nói, việc này quá dễ dàng, dáng vẻ các loại đồ ăn đều đã khắc sâu trong lòng…

Cho nên chưa tới một giây, vừa rồi sắc mặt còn lạnh lùng, hiện tại mặc dù vẫn hơi lạnh nhưng trong mắt lại không chút che giấu tâm tư nào, “Ngươi thật là xinh đẹp.”

Sắc đỏ ánh lên, da hơi se lại, lại quét chút mật ong lên, lật mặt nướng thêm chút là có thể ăn rồi.

“Ngươi biết không? Ta đã từng cả ngày nhớ nhung ngươi, hi vọng ngươi ở ngay bên cạnh ta.”

Đúng thế, bởi vì phải làm Thái tử mặt lạnh, không thể lúc nào cũng ăn no, hắn toàn mơ tưởng có cái chân gà nướng mới ra lò ở bên cạnh mình.

Thái tử nói đến ánh mắt chân thành tha thiết, âm thanh nóng bỏng, tình cảm nồng nàn hoàn toàn không kém gì lúc Hách Liên Dạ bày tỏ tình cảm…

Hoàng hậu sắp bị con trại dọa cho u mê thì nghe thấy gần đó có người cười nhạt nói, “Hoàng hậu nương nương vẫn là tự mình tìm đường chết.”

Không cần nghi ngờ, lời nói ngạo mạn như vậy, trên đời này chỉ có Hách Liên Dạ mới dám nói.

“… Lời này của ngươi có ý gì?”

“Thái tử từng lấy một tấm thẻ bài từ  phủ Tĩnh Vương, Hoàng hậu nói xem, hắn vì ai mà lấy tấm thẻ này?”

“Ngươi…”

Hoàng hậu luôn sợ Hách Liên Dạ, hôm nay dám đến phủ Tĩnh Vương là vì hôn sự của con trai.

Bà cảm thấy lúc này phủ Tĩnh Vương đang bị công kích nặng nề, rất nhiều chứng cứ bất lợi với Ngư Ngư và bọn họ, bà nhân cơ hội này tách Ngư Ngư và Hách Liên Dạ ra, sau đó thì gả cho Thái tử.

Cho nên trước khi đến, bà đã chuẩn bị một chút.

Nhưng còn chưa mở miệng, trong phủ Tĩnh Vương đột nhiên truyền đến tiếng hô to đầy lo lắng, “Chủ tử, heo nhỏ bị người ta bắt đi rồi! Phía tây!”

Trong lòng tất cả mọi người đều rùng mình một cái, sự đệ và nam tử áo trắng khinh công giỏi, trong chớp mắt liền đuổi theo, những người khác cũng nhao nhao đuổi theo.

Gần đây Kinh thành không yên bình cho lắm, đã muộn thế này, Thái tử cũng lo lắng khi giao hoàng hậu cho một đám thị vệ võ công không cao mấy, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, gấp đến độ mặt tái mét, “Lần này càng tệ hơn rồi! Nếu Hách Liên Dạ cho rằng người và bọn kia thông đồng với nhau, cố ý dẫn bọn họ tới đây để tạo cơ hội cho bọn chúng mang heo nhỏ đi, thì người đừng nghĩ đến y sẽ bỏ qua cho người!”

“Vốn dĩ cũng đã bổn cung thương lượng xong với bọn họ.” Trên mặt Hoàng hậu không có chút hối hận.

“…Người, người nói gì?”

“Thần nhi, con thật sự hết thuốc chữa rồi, theo đuổi dùng chút thủ đoạn thì làm sao chứ? Huống chi ấn tượng của nha đầu kia về con không tệ…”

“Người… Người nhanh cầu nguyện cho heo nhỏ không có chuyện gì đi!” Thái tử hoàn toàn không có tâm tình nghe tiếp, gấp tới mức giậm chân bình bịch đuổi theo.

Mang heo nhỏ đi là một người mặc đồ đen che mặt, có điều nhìn thân pháp khinh công, hắn rõ ràng là người cùng môn phái với sư đệ.

Đệ tử của Ôn Ngôn, là dựa theo võ công cao thấp mà sắp xếp thứ tự, vậy nên cho dù người kia là ai thì khinh công của hắn cũng không nhanh bằng nam tử áo trắng và sư đệ.

Cho nên người này còn chưa kịp chạy xa, mắt thấy sư đệ sắp đuổi tới liền đột nhiên xoay người, “Nhị gia, xin dừng bước, nếu không…”

Nhìn thấy một chủy thủ rét lạnh để trên người heo nhỉ, sư đệ không dám mạo hiểm, vội vã dừng bước.

Mọi người cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể tức giận trong lòng nhìn heo nhỏ bị áp chế.

“Hắn là Trương Tam?” Hà Nghiêm nhỏ giọng hỏi sư đệ.

Sư đệ thận trọng nhìn kỹ, “Võ công của Trương Tam cao hơn hắn.”

Lúc trước tại căn phòng đá dưới mặt đất ở Tề Hưng quốc, Trương Tam từng chịu thua thiệt dưới tay Ngư Ngư một lần, giờ phần lớn vẫn có chút sợ bọn họ, mỗi lần đều phái thuộc hạ ra làm vật hi sinh, còn mình thì không dám lộ diện.

Người này biết rõ chuyện trên triều lúc sáng, mặc dù không rõ người bị heo nhỏ cắn sẽ bị thương ra sao, nhưng cũng cực kì phòng bị, hiện tại lúc tóm được heo nhỏ liền chụp một cái mũ giáp sắt lên đầu nó, không cho nó có cơ hội cắn người.

Lúc này giọng kẻ cưỡng ép heo nhỏ có chút khách khí, “Thiếu chủ, Nhị gia, Tĩnh Vương. Thật ra Tam sư huynh cũng không có ác ý, chỉ là hi vọng Trình tiểu thư giúp chúng tôi một việc, dẫn chúng tôi đến hồ nước thần bí ở Vệ quốc kia.”

“Xin Trình tiểu thư yên tâm, ngài là quý nhân của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không làm chuyện thương tổn đếnngài, chỉ cần ngài chịu đồng ý đi cùng chúng tôi một chuyến, tại hạ sẽ lập tức thả con heo này ra, nếu không…”

Tuy nói lấp lững nhưng chủy thủ lại hơi nhích lên trước một phân, uy hiếp hết sức rõ ràng.

Nhìn khuôn mặt tái đi của Hách Liên Dạ và Ngư Ngư, người nọ cười quái dị một tiếng, "Mặc dù heo nhỏ này không phải là người, nhưng lập được không ít công, chắc hẳn Trình tiểu thư sẽ không trơ mắt nhìn nó chết ở trong tay ta chứ?"

Mấy kẻ này quả nhiên độc ác, biết người của phủ Tĩnh Vương đều không dễ chọc, liền ra tay heo nhỏ có địa vị quan trọng nhất, nhưng cũng dễ bắt nhất.

Nhưng mà...

Người nọ vừa dứt lời, heo nhỏ đột nhiên dùng sức vùng vẫy trong tay gã hai lần, sau đó cả người run lên, móng heo cũng cứng lại rồi duỗi ra, cứ thế mà ngã xuống.

... Chết, chết rồi?

Người nọ cũng hoảng sợ, chẳng lẽ mũ giáp kín gió, bị ngạt chết rồi?

Không muốn mất đi con tin tốt như vậy nên gã ta cả kinh vội vàng ném chủy thủ đi, vội vã muốn cởi mũi giáp của heo nhỏ xuống.

Nhưng lúc chủy thủ vừa mới dời đi, heo nhỏ vốn thẳng đơ nằm trong tay gã nhảy vọt lên, ỷ vào mũ giáp kim loại mình đang mang, tạm thời trở thành "cốt thiết thép", hung hang vột tới vành mắt của gã.

Khốn kiếp!

Dám bắt ta làm con tin! Còn dám lấy ta uy hiếp chủ nhân! Hơn nữa ngươi còn lấy thảo dược quý hiếm lừa ta mắc câu! Tên khốn kiếp!

Heo nhỏ đếm từng "tội ác" của gã ở trong lòng, nhảy tới nhảy lui, nổi giận muốn nện vào thứ gì đó một phen.

Từng nghe nói heo nhỏ thông minh, nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ nó cũng biết giả chết, còn giả cực giống như vậy, gã ta bị nện bất ngờ, trong nháy mắt một vành mắt bị bầm đen.

Tình hình chuyển biến bất ngờ này khiến mọi người...

Đỉnh đầu đều hiện lên sáu vạch đen, chỉ có thể co giật khóe miệng, yên lặng không nói gì.

Cũng đã sớm nói, đừng nên chọc vào phủ Tĩnh Vương bọn họ... Ngươi cho rằng sủng vật dễ chọc nhất sao? Lầm rồi đấy...

Bọn họ đều đứng xem cuộc vui, nghe thấy có người bật cười một tiếng cũng không để ý đến.

Cảnh tượng này vốn khiến cho người ta bật cười mà, nên cười là bình thường.

Nhưng âm thanh không lớn này lại khiến cho toàn thân Ngư Ngư chấn động, nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

"Sao vậy?" Hách Liên Dạ lập tức hỏi nàng.

"Em..." Tự Ngư Ngư cũng cảm thấy mình đang nói chuyện khó tin, "Em nghe thấy âm thanh của em!"

"Không phải, là âm thanh trước kia của em!"

Những người khác không rõ chân tướng, nhưng trái tim Hách Liên Dạ và Hà Nghiêm lại chấn động lên.

Trình Ti Nghiên thật sự đã trở lại, hơn nữa còn mang theo thân thể Ngư Ngư trở lại?

Không có nhiều thời gian giải thích, trong miệng Hách Liên Dạ phát ra một tiếng rít, vài bóng đen lập tức vọt ra khỏi phủ Tĩnh Vương, mấy người Hà Nghiêm cũng tự mình tản ra, bao quanh bốn phía khu vực này.

Dùng khinh công và nhãn lực của những người này, muốn chạy ra khỏi sự quản chế của bọn họ vốn là điều hoàn toàn không thể.

Thế nhưng lại không có ai muốn chạy trốn, và bọn họ cũng không nhìn thấy ai khả nghi.

Ngư Ngư hơi có chút thất vọng, "Hẳn là em nghe nhầm rồi."

Có lẽ tối nay Hách Liên Dạ bảo nàng vẽ chân dung ngày trước nên nàng nhớ đến cuộc sống hiện đại, lẽ vậy mà mới xuất hiện ảo giác.

Thật ra trước đó, Ngư Ngư cũng không quá cố chấp về vấn đề này, nhưng bây giờ biết mình không về được hiện đại nữa, thì cảm thấy nếu như ngay cả thân thể cũng không phải là của mình, vậy thì nàng sẽ hoàn toàn cắt đứt những liên quan đến hiện đại, đến những người thân yêu kia.

Hách Liên Dạ nhìn Ngư Ngư có chút buồn bã ỉu xìu, chỉ âm thầm làm một thế tay với Hà Nghiêm trong bóng tối, ra dấu trước tiên đừng rút người đi, sau đó cẩn thận canh chừng.

Trận chiến lớn bên phủ Tĩnh Vương, phủ Thượng thư cùng chung một con phố cũng bị kinh động đến.

Nghe nói Ngư Ngư vẫn chưa ngủ, Trình phu nhân vẫn đối với Ngư Ngư không tệ nhưng cũng không lặng lẽ chia xẻ với nàng nhiều lại đột nhiên sai người đến tìm Ngư Ngư, nói là có lời muốn nói với nàng, còn đặc biệt chỉ rõ nàng đi qua một mình, hình như là có bí mật gì đó muốn nói với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.