Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 200: Tất cả mọi người đều là thần tiên



Trình Ti Nghiên vẫn luôn gấp gáp phục hồi sức khỏe của mình, đến phủ Tĩnh Vương thúc giục rất nhiều lần, tất cả mọi người đều chờ Ngư Ngư nghiên cứu sách dược của Ôn Ngôn xong liền chuẩn bị xuất phát.

Phủ Tĩnh Vương không có tỳ nữ, nên khi chuẩn bị hành lý, Hà Nghiêm phải đích thân giúp Ngư Ngư thu dọn đồ đạc.

Trong hành lý của Ngư Ngư phần lớn là thuốc, mặc dù không nặng, nhưng chai lọ lại phân thành nhiều loại khác nhau, nên cũng phải chú ý trong việc sắp xếp.

Hà Nghiêm vừa sắp xếp vừa suy tính đến hành trình lần này của mấy người họ, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Vương phi, hình như đã rất lâu rồi Tần Phấn không đến tìm người."

Trước kia vì bảo vệ an toàn cho Trình Ti Nghiên, nên Ôn Ngôn phải phái ra tất cả thủ hạ của Mê Tung Đường, dịch dung ẩn thân trong phủ Thượng thư, Tần Phấn cũng chính là đường chủ của Mê Tung Đường.

Những người này đã quen với Trình Ti Nghiên, từ sau khi nghe phân phó của Ôn Ngôn thì càng trung thành với Trình Ti Nghiên hơn, ngay cả thiếu chủ áo trắng kia cũng không để vào mắt.

Ngư Ngư sợ bản thân để lộ sơ hở liền lập tức viện cớ, bắt bọn họ dọn tới huyện Lâm ở, nhưng Tần Phấn vẫn không an tâm, thông thường cứ khoảng một thời gian sẽ tới phủ Tĩnh Vương một lần, hỏi thăm Ngư Ngư có cần làm cái gì không.

Đám người Tần Phấn đều có võ công cao cường, tất cả mọi người đều không cảm thấy lo lắng cho họ, nếu Hà Nghiêm không nhắc tới thì có lẽ Ngư Ngư sẽ thật sự quên luôn đám người này rồi.

"...Vương phi, có phải Trình Ti Nghiên đã trở lại rồi không, chắc biết Ôn Ngôn đã đi rồi, không còn người nào làm chỗ dựa cho nàng ta nữa cho nên vẫn luôn âm thầm lập kế hoạch đối phó với chúng ta, nàng ta còn tìm đến Tần Phấn để làm rõ thân phận mình, cho nên Tần Phấn mới không xuất hiện nữa."

"Rất có thể." Hách Liên Dạ vừa đi vừa gật đầu đồng ý.

"Điều này khó nói..." Ngư Ngư nhận bát đá bào nước xoài vừa được Hách Liên Dạ đưa tới, vừa ăn vừa cân nhắc.

Những thủ hạ kia của Tần Phấn ở Mê Tung Đường có võ công cũng không phải là chuyện thần kì gì, một mình Hà Nghiêm cũng có thể đấu lại tất cả bọn họ, nhưng bọn họ lại do chính Ôn Ngôn phân phó, thuật dịch dung hiện giờ quả nhiên cao tay hơn rất nhiều, cho dù dựa vào sự chuyên nghiệp của Ngư Ngư hay như mức độ cẩn thận của Hách Liên Dạ thì cũng không thể nhìn ra bất kì sơ hở nào cả.

Nếu Mê Tung Đường thật sự nghe lệnh của Trình Ti Nghiên, thì cũng sẽ gây bất lợi với bọn họ...

Vậy thì bây giờ đám người Ngư Ngư càng phải chú ý kĩ hơn, cần phải nhận rõ ràng ai bạn ai thù, miễn cho người của Mê Tung Đường dịch dung thành người nào đó thừa dịp bọn họ không phòng bị mà ra tay đả thương họ.

Mấy người ở phủ Tĩnh Vương tuyệt đối sẽ không nhận lầm, hai người nam tử áo trắng và sư đệ kia cũng đã quen thuộc với nhau đến mức không thể thân quen hơn được nữa rồi, nhưng nếu hai nhóm người này tách ra thì cũng có đôi chút khó khăn rồi...

Nghĩ tới nghĩ lui, hai mắt Ngư Ngư bỗng sáng ngời, "Các người có muốn biết dáng vẻ sư đệ của Dung bánh bao trông như thế nào không?"

Hà Nghiêm khẽ run rẩy, "Muốn!" Quá muốn luôn ấy!

Hắn không tin, có khuôn mặt khác có thể ly kỳ hơn khuôn mặt lớn của sư đệ!

Ngay cả khóe miệng của Hách Liên Dạ cũng co quắp lại, bật cười gật đầu.

Ngày qua ngày phải đối mặt với cái bản mặt bao la như mặt biển này của sư đệ, không hiếu kì với khuôn mặt thật của con người này là chuyện không thể nào...

Cho nên cả ba người lập tức đi đến tiểu viện ở tạm của sư đệ, trắng trợn khuyếch đại tính chất nghiêm trọng của sự việc này lên, bắt hắn phải tháo mặt nạ xuống, để bọn họ được chiêm ngưỡng rõ ràng, nghiên cứu tỉ mỉ tất cả những biểu tình biến hóa trên mặt của người này.

Nếu không muốn bị Tần Phấn cải trang thành hắn thì xác suất thành công có thể lên tới 100%.

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt mong đợi của mọi người, sư đệ lại vô cùng bình tĩnh từ chối, "Tính cách của ta quá bình thường, cho dù các người có thấy được mặt của ta rồi thì cũng vẫn nhận lầm ta mà thôi."

...Ngươi xác định tính cách của ngươi là bình thường sao.

Sư đệ vẫn rất bình tĩnh, "Chi bằng chúng ta thương lượng đến ám hiệu, một khi các người nghi ngờ ta là giả thì chúng ta có thể dùng ám hiệu mà."

"Thế này đi." Sư đệ nói xong liền nghĩ đến vấn đề an toàn, "Các ngươi hỏi ta "Ngươi thích ai nhất?", ta đáp "Sư huynh"."

Mấy người Ngư Ngư:"......"

Hiện giờ bọn họ không còn hiếu kỳ gì về khuôn mặt thật nữa, cả người im lặng đắm chìm trong đáp án khiến người ta không thể nào nhìn thẳng kia, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Sư đệ lạnh nhạt quay đầu, đi đến bên bàn uống nửa cốc nước trái cây.

Hắn vừa quay đầu, khuôn mặt to trông cực kỳ tùy tiện hiện ra, ngăn chặn câu nói tiếp theo của Hà Nghiêm....

Hà Nghiêm muốn khóc.

Nhưng việc này thực sự khiến hắn muốn khóc vẫn còn ở phía sau......

Sư đệ là một người sợ nóng, chậm rãi uống mấy hớp nước trái cây ướp lạnh, mới nói tiếp, "Mấy người Tần Phấn đã quen biết ta nhiều năm, đối với sở thích của ta rất hiểu rõ. Cho nên đáp án không có khả năng nhất, chính là an toàn nhất."

.... Ý ngươi là người không có khả năng thích nhất, chính là sư huynh của ngươi sao?

(T_T) Hai huynh đệ bọn họ, rốt cuộc lúc nào mới không khiến người ta như bị sét đánh...

Vì phòng bị Tần Phấn, không chỉ sư đệ, những người khác cũng phải đặt ám hiệu, chuẩn bị tốt tất cả liền xuất phát.

Trình Ti Nghiên vẫn luôn thần bí, không chịu nói đổi lại thân thể như thế nào, chỉ nói mục tiêu ở rất xa, bảo bọn họ phải mang nhiều hành lý.

Có Hách Liên Dạ, nam tử áo trắng cùng sư đệ ở đây, mấy đại cao thủ cùng tề tụ, hơn nữa mặc kệ đi đến đâu, đều có thể điều động thủ hạ Phong Minh ở đó, đoàn người này của bọn họ, về mặt thực lực tuyệt đối không thua bất cứ kẻ nào, hiện tại phải đề phòng chính là việc Trình Ti Nghiên sử dụng thủ đoạn lừa dối.

Nhưng… có Hách Liên Dạ phúc hắc ở đây, trong lòng mọi người đều rất yên tâm.

Lần này rời đi, không biết đến khi nào mới trở về, tất nhiên Ngư Ngư muốn nói lời từ biệt với Tiểu Trần Tử.

Nhưng gửi thư vào cung nhiều lần, đừng nói là đến thăm Ngư Ngư, ngay cả một phong thư hồi âm của Tiểu Trần Tử cũng không có, đến buối tối trước khi xuất phát, Ngư Ngư vẫn không nhìn thấy hắn, đành phải để Hách Liên Dạ mang nàng tiến cung.

Nhưng Tiểu Trần Tử từ trước đến nay luôn yên tĩnh giờ lại thay đổi đến khác thường, hắn ngồi trong điện đọc sách, từ bàn hắn đến cửa đại điện, hai hàng thị vệ uy phong lẫm liệt đứng đó.

Sao thế này? Không phải gần đây trong cung đều bình thường sao? Ngay cả Hoàng hậu cũng an phận rất nhiều.

Sau khi mang nàng đi "bắt kẻ thông dâm" để bồi dưỡng cảm tình mẹ chồng con dâu, Hoàng hậu từng đi qua tìm nàng mấy lần, Ngư Ngư vẫn luôn không thích Hoàng hậu, nhưng nàng biết bà ta thật sự chỉ vì tốt cho Tiểu Trần Tử, ấn tượng đối với bà cũng đổi mới không ít, mỗi lần gặp mặt không trực tiếp đuổi người nữa, mà sẽ nói rất nhiều chuyện, hết sức khuyên Hoàng hậu đừng có những ý nghĩ  kì lạ, tìm phiền toái cho Tiểu Trần Tử.

Vài lần sau, không biết Hoàng hậu là bị sự vô lương của nàng đả động, hay thật sự nghĩ thông, lần cuối chia tay nàng, có nói khi về sẽ ngẫm lại, sau đó không thấy tới tìm nàng.

Ngư Ngư ở ngoài nhìn lén một lúc, nhìn Tiểu Trần Tử dưới sự giám sát của thị vệ, làm bộ đang đọc sách, tay vừa giơ lên trên, liền vụng trộm nhét một miếng thịt bò vào miệng, sau đó tay tiếp tục giơ lên, làm bộ thâm trầm tự hỏi.

Khoé miệng giật giật, Ngư Ngư yên tâm, đây thực sự là Tiểu Trần Tử, không phải có người dịch dung giả trang thành hắn.

Có thể bận rộn nhiều việc, không có thời gian xuất hiện nhỉ. Ngư Ngư không nghĩ nhiều nữa, lập tức cùng Hách Liên Dạ trở về phủ Tĩnh Vương.

Không nghĩ đến buổi sáng ngày hôm sau, bọn họ đều đã lên xe ngựa, Tiểu Trần Tử một thân đồ đen bịt mặt, hoả tốc xuất hiện.

Tiểu Trần Tử hôm nay không động kinh, ngay cả vui đùa cũng không có, chỉ thản nhiên nhìn Hà Nghiêm liếc mắt một cái, "Ta không phải người như vậy."

Hà Nghiêm sửng sốt, trong lòng có chút áy náy. Hắn quả thật nghĩ Tiểu Trần Tử không đứng đắn.... Dù sao người ta cũng là Thái tử mà.

Đang suy nghĩ, lại thấy Tiểu Trần Tử nói với hắn, "Đến đây, ngươi đừng bị sắc đẹp của ta làm cho choáng váng, ngươi nhìn lần nữa xem, ta là người như vậy sao?"

Thật là, trời nóng như vậy, cho dù ăn mặc như thế nào cũng không muốn ra đường, hắn là loại người lãng phí đố ăn sao!

Có thể đừng động kinh hay không! Có thể không! Hà Nghiêm bi phẫn chạy đi.

Ngư Ngư vẫn luôn đứng ở một bên xem kịch, không nói điều gì cả, bởi vì nước trái cây trên tay nàng vẫn chưa uống xong.....

Doạ Hà Nghiêm chạy đi, Tiểu Trần Tử cũng không mở miệng, chỉ lại thâm trầm, ánh mắt mơ hồ có chút kỳ quái nhìn Ngư Ngư, vài lần muốn nói lại thôi.

Mấy người Hà Túc đi ra tiễn người, giờ cũng bắt đầu khẩn trương, không phải nhờ Vương phi mang đặc sản về sao..... Vậy hắn muốn làm cái gì?

Phản ứng này, có hơi không đúng lắm.

Ngư Ngư lại làm như không có việc gì, uống xong nước trái cây, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng hắn.

Hà thúc mang theo người, kiểm tra hành lý lần cuối cùng, hiện tại nhìn thời gian cũng đã sắp đến rồi, liền nhắc nhở mấy người Ngư Ngư lên xe.

Mắt thấy Ngư Ngư thật sự phải đi, ánh mắt Tiểu Trần Tử hiện lên lo lắng, "Tiểu quỷ nước, lần này cô đi, không biết đến khi nào mới trở về, cô thật sự không có gì muốn nói với ta sao?"

Ngư Ngư nghĩ nghĩ, "Có!" Nàng thực sự có cái muốn nói, "Quán điểm tâm mới khai trương ở phố Tây kia có bánh khoai bọc lòng đỏ trứng cực kì ngon, nhưng chỉ bán trong một canh vào lúc chính ngọ."

Đây hiển nhiên không phải là đáp án mà Tiểu Trần Tử muốn nghe, nhưng tin tức này đối hắn là rất quan trọng......

Cổ đại không tiện mang theo giấy bút, nên trên người hắn quanh năm luôn mang theo thẻ tre, chính là phòng những lúc như vậy.......

Hiện tại Tiểu Trần Tử lấy thẻ tre ra, đầu ngón tay vận nội lực, nhanh chóng ghi địa chỉ mà Ngư Ngư vừa nói, trên mặt còn mơ hồ có chút thất vọng hỏi, "Không còn cái khác sao?"

"Hết rồi," Ngư Ngư cũng có chút tiếc nuối, "Gần đây kinh thành chỉ mở mỗi quán ăn này."

"Cô... Ta không hỏi cái này!" Tiểu Trần Tử kích động, cất thẻ tre đi, có chút thờ ơ nói, "Được rồi, cô không nói, ta nói!"

"Khụ khụ khụ!" Hà thúc thấy tình huống có hơi không ổn, vội vàng ho khan vài tiếng, muốn ngăn Tiểu Trần Tử nói chuyện.

Hà Túc sợ đến mức ứa ra mồ hôi lạnh, nhào qua tha Tiểu Trần Tử đi.

Hà Nghiêm vừa chạy đi đã trở về, cùng với Lãnh Mộc, đi qua giúp Hà Túc.

Ba đại thị vệ khó có thể cùng nhau ra tay, nhưng đương nhiên không dám ra tay nặng với Tiểu Trần Tử, Tiểu Trần Tử bị bọn họ kéo, vừa trốn tránh tay bọn họ che miệng hắn lại, vừa phẫn nộ nói, "Ta chờ cô lâu như vậy, vì sao cô lại giả ngu! Mấy lần trước cô ra ngoài không phải đều mang theo đồ ăn, không mang đi được sẽ đưa cho ta sao? Vì sao lần này lại không cho?"

Ba đại thị vệ:"..."(T_T) 

Hiện tại bọn họ có một câu xuất phát từ nội tâm, muốn nói với chủ tử.

"Chủ tử, soán vị đi..."

Sau đó bọn họ có thể yên tâm nhốt Tiểu Trần Tử vào trong phòng tối, mỗi ngày đều không cho hắn ăn cơm.... Bọn họ rất muốn nhìn phản ứng lúc đó của hắn.

Một màn này hoàn toàn có thể được ghi vào trong sử sách, nếu ai dám sợ lý do tạo phản này bất chính, để cho bọn họ đến xem Tiểu Trần Tử động kinh.....

Chào từ biệt Tiểu Trần Tử xong, cuối cùng mọi người cũng chính thức xuất phát, nhưng trước khi xuất phát, Trình Ti Nghiên hận không thể một ngày đi giục họ tám lần, nhưng đến lúc thật sự đi rồi, nàng ta lại hận không thể nghỉ ngơi lâu, rõ ràng là ngồi trong xe ngựa không để cho nàng ta làm gì,vậy mà nàng ta cũng nói mình mệt không chịu nổi, cứ vậy kéo dài một ngày, bọn họ chỉ mới ra khỏi kinh thành, đi đến một thôn trang nhỏ chỉ có hơn hai mươi hộ gia đình.

Hiện tại Trình Ti Nghiên đang chiếm giữ thân thể của Ngư Ngư, ở hiện đại, tuy Ngư Ngư không có võ, nhưng có một quãng thời gian cũng đã cùng anh em nhà họ Nghiêm học qua võ một chút để phòng thân, tuy không thể có thân thủ tốt như Nghiêm Thiếu Hành, nhưng đối phó với một hai kẻ bắt cóc, tuyệt đối không có vấn đề, thể lực cũng so với tốt hơn nữ sinh bình thường nhiều.

Cho nên biểu hiện ban ngày của Trình Ti Nghiên có vẻ cực kì khả nghi.

Mọi người không thể không vào nhà dân tá túc, trong lòng đều cực kì phòng bị, nghĩ đến Trình Ti Nghiên cố ý dẫn bọn họ đến nơi này, chắc chắn đã sắp xếp mai phục.

Nhưng thực tế, mục đích của Trình Ti Nghiên là.

"Hiện tại ta không có võ công, ở một mình không an toàn!" Trình Ti Nghiên nhìn mọi người một cái, trắng trợn yêu cầu, "Ta muốn ở cùng phòng với Thiếu chủ, để hắn gác đêm cho ta!" 

"...."khoé miệng mọi người giật giật, không nói gì nhìn trời.

Sắp chết một lần, lại bị cảnh cáo đáng sợ như vậy, vậy mà nàng ta còn nhớ thương nam tử áo trắng!

Bị điểm danh, phản ứng của nam tử áo trắng vẫn rất bình tĩnh, "Ta sẽ không gác đêm," vẫn giống như trước, hắn ta không thèm nhìn Trình Ti Nghiên lấy một cái, ánh mắt hững hờ vẫn dừng ở một nơi nào đó ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt nói, "Nhưng ta có thể túc trực linh cữu cho cô."

Phụt......

Công lực độc miệng này thật sự cường đại, khiến mọi người sắp cười phì ra, nhưng hiển nhiên nam tử áo trắng không ý thức được mình độc miệng.

Phần lớn có lẽ hắn ta không biết độc miệng là gì.......

Hắn ta chỉ ăn ngay nói thật, biểu đạt hắn ta thật sự muốn giết chết Trình Ti Nghiên, sau đó trông giữ thi thể của nàng ta, túc trực linh cữu cho nàng ta…

Trình Ti Nghiên giận đến mức mặt lúc tím lúc xanh, "Ngươi chờ đấy! Một ngày nào đó, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện thần phục ta!" 

Mọi người: "......"

Hiện tại Ngư Ngư đặc biệt rối rắm…  Trước kia nghe người ta kể lại, nàng hoàn toàn không biết rốt cuộc Trình Ti Nghiên là người thế nào, hiện tại nhìn thấy bản tôn.

Nghĩ lại một chút, lúc trước nói không nhận ra nàng là giả, cảm thấy nàng hoàn toàn không lộ ra sơ hở... Thật sự không phải đang mắng nàng sao...(T_T) 

Trình Ti Nghiên tức tối chạy đi, nam tử áo trắng vẫn duy trì tư thế cũ, ánh mắt cũng không chếch đi một chút, vẫn nhìn về một phương hướng.

"Người đã đi rồi." Hà Nghiêm cho là hắn ta không biết, tốt bụng nhắc nhở.

Nhưng nam tử áo trắng vẫn không nhúc nhích, im lặng đứng bên cửa sổ.

Ban đêm gió lên, thổi áo bào trên người nam tử áo trắng tung bay, tầng lụa mỏng nhạt màu kia như sương như khói bao bọc lấy hắn, khiến hắn có thêm vài phần tiên khí mờ ảo, nam tử áo trắng lại như không phát giác, chỉ là lẳng lặng nhìn phía xa, ánh sáng của trăng sao trên bầu trời đều không thể sánh bằng ánh sáng lung linh trong đôi mắt lạnh nhạt kia.

Tất cả mọi người bị cảnh này mê hoặc, ngay cả âm thanh cũng nhỏ xuống, sợ đánh vỡ hình ảnh giống như trong mơ này, "… Ngươi đang nhìn cái gì?"

Cuồi cùng nam tử áo trắng cũng mở miệng, "Bên cạnh có người ăn thịt."

"..." Mọi người yên lặng thay đổi sắc mặt.

Về sau bọn họ lại bị bộ dạng như trích tiên của hắn ta lừa, bọn họ... sẽ không bao giờ cho hắn ta ăn thịt nữa!

Nhưng nhìn nam tử áo trắng, không biết là có chỗ nào không đó không đùng, Hách Liên Dạ nhíu mày một chút, lập tức đi đến cạnh cửa sổ, lại như có chút phòng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.