Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 72: Bộ dạng của Vương gia thật là “tri kỷ” (1)



Y cười đến mức nheo hai mắt lại, tựa hồ đang suy nghĩ nếu như nàng ăn một cách thả cửa, ngày nào đó cũng sẽ biến thành quả cầu xoay tròn.

Giang Ngư Ngư buồn bực liếc y một cái, sờ sờ cánh tay vẫn còn rất gầy của mình, lúc này mới yên lòng lại, “Không phải vậy, làm hoàng hậu… không thú vị!”

Dù sao cũng là nhất quốc chi mẫu, nói như thế nào cũng phải chú ý đến hình tượng, mỗi ngày nàng đều không thể tiếp tục vô lương được đâu nhỉ?

Hơn nữa, lý tưởng của nàng là du sơn ngoạn thủy cùng với lão công, nhưng vua của một nước thì không thể bỏ chính sự mà chạy đi được.

Lại nói… Ngộ nhỡ ngày nào đó nàng trở lại hiện đại thì sao? Nếu như gả cho người bình thường còn có thể lừa gạt lão công để trở về, nếu gả cho hoàng đế mà lừa gạt bỏ chạy, chẳng phải dẫn đến thiên hạ đại loạn sao?

Không ổn không ổn!

Đáp án của nàng chỉ một câu đơn giản “Không thú vị”, nhưng Hách Liên Dạ cũng không truy hỏi tới cùng, chỉ gật đầu cười, “Bổn vương đã hiểu.”

“Vậy… lúc nào thì hủy bỏ hôn ước?”

Lần này Hách Liên Dạ đổi giọng đùa trêu chọc thành nghiêm túc hẳn lên: “Hôn nhân đại sự, sao có thể như trò đùa trẻ con?”

Giang Ngư Ngư vô cùng muốn đánh dẹp khuôn mặt yêu nghiệt trước mắt, “Vương gia đã quên, lúc đó ngài đã hủy hôn rồi.”

“Sai lầm mà thôi, bổn vương sẽ không tái phạm lần thứ hai nữa.”

Bộ dáng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ kia thật sự là khiến cho người ta tức giận điên lên mà!

Đoạt lấy một đống đồ ăn vặt y vừa mới đặt lên trên bàn, Giang Ngư Ngư xoay người muốn rời đi.

Đương nhiên là Hách Liên Dạ phải ngăn cản nàng lại rồi, “Tiểu nha đầu, hiện tại trong phủ ngoài phủ có mấy trăm con mắt đang ngó chừng nàng, ngày hôm qua chúng ta vừa mới ngủ cùng nhau, ngày hôm nay nàng lại muốn trở về phòng của mình, bọn họ nghĩ nàng bị thất sủng rồi, đương nhiên sẽ đối với nàng không hề khách khí.”

Giang Ngư Ngư không hề để ý đến, “Tôi không sợ”. Ngay cả chuyện ăn điểm tâm cùng với người anh họ ngoài hành tinh nàng còn dám, thì sao lại phải sợ mấy cổ nhân Địa Cầu có ý muốn chỉnh nàng.

Rất dễ nhận thấy, toàn bộ nhận thức của vị đại thiếu thấu tình đạt lý nào đó, lão ta chính là độ cao khó vượt qua nhất, là vũ khí cuối cùng khảo nghiệm lòng dũng cảm…

“Nhưng bổn vương không yên lòng.” Lời nói tình ý rả rích,  Hách Liên Dạ cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ cướp lấy đồ ăn của nàng, kéo cánh tay của nàng đi đến bên cạnh tủ quần áo mới được chuyển đến hôm nay, “Ngoan, mau đi tắm đi, tối hôm qua nàng ngủ không ngon, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Võ lực thực sự không bằng người, “Huyết chiến” tối hôm qua cũng khiến cho Giang Ngư Ngư hiểu được, bởi vì tên yêu nghiệt này rất mạnh, cũng rất lì lợm, cho nên hiện tại nàng rất tức giận mà nhìn vào y, y còn dám đề cập đến chuyện tối hôm qua!

Tối hôm qua bọn họ đều muốn đánh nhau, dĩ nhiên, trận “đánh” này thực ra là rất hòa hợp bình đẳng.

Không phải nàng thủ hạ lưu tình, mà là… mỗi lần nàng có động tác, tên yêu nghiệt này lại thảnh thơi vươn cánh tay ra, dễ dàng khống chế được nàng, muốn kịch liệt cũng kịch liệt không nổi.

“Cùng ngủ” nghe rất tà ác, thật ra lại hết sức thuần khiết, đơn giản là chỉ có đắp chăn bông nói chuyện phiếm… Được rồi, là đắp chăn bông đánh giặc.

Nhưng tên yêu nghiệt này dường như không hề có ý niệm không đứng đắn, mỗi lần chế trụ nàng đều rất là thủ lễ, chỉ móc cổ tay nàng mà thôi, hơn nữa tuyệt đối sẽ cách lớp y phục, không trực tiếp chạm vào da của nàng.

So với tác phong nói chuyện vô cùng bất cần không chút đố kị thì hành động tối hôm qua của y lại cực kỳ thận trọng.

Cho nên nàng càng buồn bực hơn.

“Tại sao anh lại muốn tôi… cùng ngủ với anh?”

“Vì để đám người trong cung kia biết, bổn vương muốn thành thân!”

Giang Ngư Ngư bắt đầu cắn răng, “Muốn để cho bọn họ biết anh muốn thành thân chẳng phải có rất nhiều biện pháp sao? Tại sao lại cứ khăng khăng làm như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.