Vẻ mặt của Hách Liên Dạ rất nghiêm túc, nhìn nàng một cái mới nói, "Bổn vương đang giận, vừa rồi không có người quấy rầy, tại sao ta hôn nàng mà nàng không hôn lại hả?"
"... Hách Liên Dạ!"
Hách Liên Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngư Ngư, đang nói vấn đề nghiêm túc như vậy... Thôi, nàng thích tức giận thì cứ tức giận đi?" Giọng nói dung túng đầy cưng chiều.
Nhìn cái bản mặt cười đến dịu dàng kia, thật sự là càng nhìn càng thấy vô sỉ, Giang Ngư Ngư vung quả đấm nhỏ lên... Dĩ nhiên, trong quả đấm còn có ngân châm.
Tay mới vung được một nửa thì cổ tay nàng đã bị Hách Liên Dạ bắt lại, không có cách nào dịch chuyển được nữa.
"Vương gia chưa từng nghe qua câu nói đàn ông tốt không đấu cùng nữ sao?" Giang Ngư Ngư bày ra vẻ mặt vô tội nháy mắt mấy cái, ý bảo y nên buông tay ra.
Thế nhưng bộ dạng của Hách Liên Dạ vẫn cứ tỏ ra cao thâm, khẽ chau mày, "Ngư Ngư, sao nàng có thể nói hai chúng ta... là quan hệ nam nữ?"
"Nếu không thì quan hệ nữ nữ sao?"Ánh mắt thuần lương vô tội.
Bình tĩnh mà lắc đầu, giọng nói Hách Liên Dạ vô cùng nhẹ nhàng nói, "Phải là quan hệ nam nữ không thuần khiết."
"..." Sao nàng vẫn chưa tiếp thụ giáo huấn chứ, đấu võ mồm với tên này, nàng hoàn toàn không thể thắng!
Người bên cạnh nào đó tâm tình rất khoái trá mà nghĩ muốn chứng thực cái quan hệ nam nữ "không thuần khiết" này.
Một lần nữa dắt tay nàng, y không quan tâm Giang Ngư Ngư có nổi nóng hay không, chỉ cười hỏi, "Ngư Ngư, có thể cho ta một cơ hội theo đuổi nàng được không?"
Giang Ngư Ngư cực kỳ xác định người đàn ông trước mặt chưa từng đến thời hiện đại, cũng không thể nhìn thấy hôn lễ kiểu Tây hiện đại, nhưng câu hỏi trịnh trọng mà trang nghiêm của y lại giống như trong hôn lễ, mục sư sẽ hỏi cái câu kia, "Con nguyện ý gả cho xxx làm vợ không?"
Giang Ngư Ngư phát hiện mặt của mình rất không có tiền đồ mà ửng hồng lên, còn rất khiến nàng kinh ngạc chính là, cho dù có nghĩ đến lão anh họ cũng không thể hạ nhiệt độ được.
Anh họ à, nếu anh không xuất hiện nữa, địa vị của anh sẽ bị tên yêu nghiệt này thống trị đó!
Anh thật sự không định đến cổ đại dạo chơi một vòng sao, thuận tiện trình diễn một cuộc Star Wars với Hách Liên Dạ sao?
Tiểu nha đầu không có lương tâm này, hỏi nàng vấn đề quan trọng vậy mà vẫn thất thần!
"Nghĩ đến biểu ca của tôi." Giang Ngư Ngư buồn bực trả lời.
"..." Khuôn mặt cười dịu dàng của yêu nghiệt bỗng cứng đờ, Hách Liên Dạ bắt đầu nổi sóng.
Bởi vì y nghe thấy tên của "tình địch"...
"Nhà biểu ca nàng ở đâu? Hôm nào mời huynh ấy đến đây ngồi chơi uống trà một chút." Hách Liên làm bộ lơ đãng mở miệng, muốn gặp để biết "tình địch" của mình.
Giang Ngư Ngư đang buồn bực, hoàn toàn không có nghe ra vị chua trong lời nói của y, rất bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng muốn tìm huynh ấy, nhưng lại tìm không được..."
Giọng điệu tiếc nuối này, khiến cho vị chua trong không khí lại rõ ràng không ít...
Người nào đó mang thùng dấm chua lớn ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói, "Nếu đã như vậy, ta sẽ bảo nhiều người lưu ý. Được rồi, bên ngoài trởi lạnh, mau vào trong đi."
Giang Ngư Ngư hoài nghi nhìn y nắm tay mình mà đi, "Tay anh đang làm gì đấy?"
"Nàng đã đáp ứng cho ta theo đuổi nàng, chẳng phải sau này cũng nắm tay nhau đi như thế này ư?" Hách Liên Dạ lại dịu dàng cười nói.
"Là đáp ứng hẹn hò mới có thể nắm tay." Sao suy nghĩ của người cổ đại còn thoáng hơn cả nàng vậy.
Giang Ngư Ngư cảm thấy khẩu khí của mình không hề mềm mại, cũng không thể chọc người ta bật cười... Ấy thế mà tâm tình của người đàn ông trước mặt lại vô cùng tốt.
"Ngư Ngư, nàng chỉ phủ nhân một nửa lời ta nói..." Đôi mắt kia hơi nhíu lại, tràn đầy vui vẻ nói, "Nói như vậy, nàng thực sự đồng ý cho ta theo đuổi nàng?"
Không, đời, nào!
Nhưng hoàn toàn không cho nàng cơ hội phủ nhận, Hách Liên Dạ lại cười ôm lấy nàng, 'quan tâm' nói, "Được rồi được rồi, ta biết da mặt nàng mỏng, không cần trả lời."
Nói xong, y hết sức tự nhiên mà hôn lên trán nàng, giống như đang dụ dỗ một đứa bé.
Ban đầu, y chỉ muốn hôn lên trán thôi, ai dè, môi vừa mới dán lên, toàn ký ức ngọt ngào về nụ hôn ban chiều đều xông lên não, gió đêm thoáng lạnh cũng không thể thổi tan được tình cảm ấm áp đó.
"Ngư Ngư, ta muốn hôn nàng."
Lúc này rất quân tử mà chưng cầu ý kiến, nhưng trước tuyên bố hào phòng đó đã là một nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Chỉ là... vào thời điểm mấu chốt, lúc nào cũng có người đến phá đám.
Nghe thấy có tiếng bước chân đang từ từ tới gần, Hách Liên Dạ còn tưởng rằng vì hai người đi ra ngoài "uống nước" lâu quá không trở lại nên có người đi ra ngoài tìm bọn họ.
Bài học kinh nghiệm lúc xế chiều còn rõ như ban ngày, lúc này y không muốn bị kẻ khác quấy rối nên ôm lấy người nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.
Chỉ là... người cách bọn họ càng lúc càng gần rõ ràng không phải đến tìm bọn họ, mà là vụng trộm đi ra ngoài hẹn hò.
Dưới ánh trăng, hai bóng dáng một trước một sau, bộ dạng lén la lén lút đi về phía đường mòn hoang vắng không người, một lát sau, lại không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên chạy như ma đuổi, đến nơi có đèn dầu sáng trưng.
Được ngọn đèn chiếu lên, Giang Ngư Ngư nhíu nhíu mày, nàng nhận ra hai người kia, là hai người ban ngày đứng ở trước cửa phủ, vừa nhìn thấy nàng giống như thấy quỷ, chính là biểu ca và ngũ tỷ của Trình Ti Nghiên.
Hai người này... Nhìn sắc mặt, hẳn là quan hệ không tầm thường đâu nhỉ!
Khoảng cách có chút xa, nàng kéo kéo góc áo của Hách Liên Dạ, Hách Liên Dạ hiểu ý, mang theo nàng bay vút mấy cái, lặng yên không một tiếng động bay lên nóc nhà gần nơi hai người mới tới.
"Biểu ca, huynh nói..." Ngũ tiểu thư Trình gia mở miệng trước, một tiếng biểu ca đầy bi thương, sầu triền miên.
Giang Ngư Ngư nghe xong trực tiếp nháy nháy mắt, so với Ngũ tiểu thư, âm điệu nói chuyện ngày thường của nàng... Quả thật là "phong độ giống như một người đàn ông".
"Tiếng gọi biểu ca này... Thật là có kỹ thuật." Giang Ngư Ngư chân thành bội phục.
Người nào đó bên cạnh căn bản không nghe thấy Ngũ tiểu thư nói cái gì, nghe nàng nói vậy, tầm mắt mới phá lệ dời di.
Mỗi lần tiểu nha đầu gọi một tiếng "biểu ca", lực sát thương thật là lớn.
Trong không khí xuất hiện vị chua lần nữa, rất rõ ràng, người nào đó lại biến thân thành thùng dấm chua to đùng.
Giang Ngư Ngư không rảnh chú ý tới những thứ này, bởi vì ở bên dưới đang nói, "Tiểu bảo bối của ta, nàng đừng khóc, nàng khóc làm tim ta muốn tan ra ~~~"
"..." Nghe ngài nói như vậy, gan của tôi cũng muốn rách ra à...Giang Ngư Ngư hết sức rối rắm mà nhìn trời.
Hiển nhiên Hách Liên Dạ cũng không thể nào thích ứng được với lời thoại này, khóe miệng co giật một chút, nghĩ tới hai người này có thận phận đặc biệt nên cũng nhẫn nại nghe tiếp.
Hai người ở dưới lời ngon tiếng ngọt một hồi, huynh một câu muội một câu, hồi lâu cũng chẳng thấy đi vào chủ đề.
Giang Ngư Ngư càng nghe càng không vô, lặng lẽ đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Thật ra Hách Liên Dạ nói lời ngon tiếng ngọt cũng không tính là ít, nhưng y nói khiến cho người ta cảm thấy tình ý triền miên lại chân tình tha thiết, không như người đàn ông ở dưới kia, cười thì lỗ mãng, trong mắt toàn là bộ dạng háo sắc, tay còn không ngừng sờ tới sờ lui trên người cô nương nhà người ta, những lời nói này cho dù có dễ nghe, thì bên trong cũng không có tính chân thật nào.