Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 112: Trong cung có Hồng Môn Yến



Edit + Beta: Saki

Hoàng cung, hậu hoa viên.

Muôn nghìn đóa hoa thi nhau nở rộ, ganh đua sắc đẹp, từng đợt hương thơm xông vào mũi, khiến người ta say mê trong đó.

Một nữ tử mặc áo trắng thản nhiên mà đứng giữa những bụi hoa xinh đẹp, trên mặt là vẻ lạnh nhạt mà bình thản.

Phía sau nàng là một nữ tử diện cung trang xinh đẹp, phía sau nàng ta còn có rất nhiều cung nữ.

"Ôn Mạt, bản cung đang nói chuyện với ngươi, ngươi không có lỗ tai hay sao?"

Sắc mặt nữ tử mặc cung trang khó coi nhìn chằm chằm nữ tử đang nhàn nhã đứng ở kia, vẻ mặt như hận không thể tiến lên xé nát khuôn mặt khiến mọi nam nhân đều điên đảo nữ nhân đều ghen tị kia, giọng điệu tự nhiên cũng không mấy tốt.

Nữ tử áo trắng như là không nghe thấy, tiếp tục thưởng thức biển hoa rực rỡ trước mặt, hoàn toàn coi thường nữ tử đang chanh chua kia.

Một cung nữ không nhịn được, có lẽ là vì muốn lấy lòng của chủ tử mình, hùng hùng hổ hổ đi lên, chỉ vào nữ tử kia phẫn nộ quát: "Đồ ngốc kia, hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với ngươi, ngươi lại dám không để ý sao? Đừng tưởng ngươi là Vương phi thì giỏi lắm, hoàng hậu nương nương của chúng ta chỉ cần một đầu ngón tay là có thể dễ dàng nghiền chết ngươi, ngươi còn đắc ý cái gì?"

Lời nói của cung nữ khiến Tuyết Đại nhíu mày, nàng lơ đãng trả lời: "Ghê vậy sao? Ngược lại ta cực kỳ chờ mong đấy."

Cái gì? Cực kỳ chờ mong, chờ mong cái gì? Lời của nàng khiến cung nữ kia không kịp phản ứng.

"Vũ Hà, lui ra!"

Nha đầu kia thật là ngu hết chỗ nói, lại nói mình có thể chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết nàng, khiến ả ta hận không thể cho cung nữ kia một cái tát.

Hiện tại đế vị của hoàng thượng vẫn chưa được yên ổn, trong triều vẫn tồn tại nhiều tai họa ngầm, vẫn có một số đại thần âm thầm đầu nhập về phe Lục Vương gia, mà thực lực của Lục Vương gia cũng không thể khinh thường, nha đầu kai lại dám trắng trợn nói ra lời này, trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn thật tốt, để nàng nhớ lâu một chút, về sau không được phép nói lung tung.

Cung nữ kia nhìn thấy chủ tử nhà mình không vui, hậm hực hờn dỗi lui xuống, ngầm bực chính mình lỗ mãng, nhìn bộ dáng nương nương, trở về khẳng định không thể thiếu một trận phạt.

Thủ đoạn của hoàng hậu nương nương nàng đã kiến thúc qua, nếu như thủ hạ phạm sai lầm, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nhẹ thì mất nửa cái mạng, nặng thì tàn phế, thậm chí có thể đi đời nhà ma.

Rất nhiều cung nữ ở phía sau đều dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, khiến trong lòng nàng dâng lên sợ hãi, có một loại kích thích muốn bỏ trốn.

"Ôn Mạt, bổn cung biết ngươi có bản lĩnh, nhưng nơi này là hoàng cung, chỉ cần bản cung ra lệnh một tiếng, liền có mấy trăm cung thủ đến hầu hạ ngươi, đến lúc đó ngươi cũng sẽ biến thành một con nhím thôi, cho nên bản cung cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất là nên thức thời một chút, nếu không, ai cũng không bảo vệ được ngươi!"

Ả phân tích rất kỹ, chỉ tiếc ả đã uy hiếp sai người, đứng trước mặt ả không phải là người bình thường, mà là đặc công, sát thủ lãnh huyết giết người không nương tay của thế kỷ hai mươi mốt.

Mấy vạn tinh anh của Lan quốc người ta còn không để vào mắt, nói gì đến vài trăm người?

"Vậy sao? Nhưng mà phải xem ngươi có còn mệnh để gọi người đến hay không, nếu không tin ngươi cũng có thể thử, xem thủ hạ của ngươi đến nhanh, hay là ta giết ngươi nhanh hơn."

Kẻ dám uy hiếp Tuyết Đại nàng có khi còn chưa ra đời đâu, một chút tạp kỹ đó của ả, nàng cũng không thèm để vào mắt, nàng vốn có thể động thủ giết chết ả ngay tại đây, nhưng nàng lại không làm vậy.

Còn về nguyên nhân sao? Đương nhiên là do nàng đang nhàm chán, muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn bà này có thể làm được gì ra hồn không?

Mà vừa hay nàng cũng muốn chơi trò mèo vờn chuột với ả một chút, trêu đùa đủ rồi giết cũng không muộn, vừa thỏa mãn ý muốn của nàng, vừa để giết thời gian, đúng là một công đôi việc nha.

"Ngươi! Ngươi đừng quá cuồng vọng, thật tưởng là bản cung không dám làm gì ngươi sao? Vậy thì ngươi hoàn toàn sai lầm rồi."

Cười âm hiểm, ả lắc lắc cái eo bước đến bên cạnh Tuyết Đại, mà Tuyết Đại vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt thú vị nhìn ả, chờ mong hành động của ả.

Thượng Quan Cẩn Du cười quyến rũ, trong lòng lại càng đắc ý không thôi vì kế hoạch một hòn đá ném trúng hai con chim của mình.

Ả đứng đó, trong lòng nhẩm tính thời gian, ả muốn một màn tiếp theo phải được hoàng thượng cùng chúng đại thần dạo chơi hoa viên nhìn thấy, lấy chuyện đó khiến Lục vương phủ bị lật đổ, khiến cho cô gái luôn là cái đinh trong mắt ả vĩnh viễn biến mất!

Trong vương phủ, Dạ Khuynh Thành sắc mặt tái mét trở về.

Vô Tình và Ly nặc thấy vậy, cũng không dám tiến lên, nhìn thần sắc chủ tử, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rất trọng đại, nếu không thì làm sao chủ tử sẽ có loại biểu tình trăm năm khó gặp này?

Trước kia, cho dù hắn biết chính mình bị Thượng Quan Vận hạ độc giết hại cũng chưa từng biến sắc, vậy mà hiện giờ sắc mặt lại âm trầm dọa người.

Sau khi Vương gia rời khỏi phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại.... Sắc mặt hắn không chỉ có phẫn nộ, còn giống như là... sợ hãi? Đúng vậy, đích thật là thần sắc sợ hãi xuất hiện trên mặt hắn.

Bọn họ theo Dạ Khuynh Thành nhiều năm như vậy, còn chưa thấy chuyện gì có thể khiến Dạ Khuynh Thành sợ hãi, vậy mà hôm nay...

Ly Nặc đẩy nhẹ Vô Tình bên cạnh, ý bảo hắn đi báo với Dạ Khuynh Thành chuyện xảy ra hôm nay trong phủ.

Vô Tình cũng là do dự không dám tiến lên, nhưng là suy nghĩ đến chuyện vương phi bị hoàng hậu mời vào cung, hắn lại không thể không nói, hắn biết, vương phi có bao nhiêu phân lượng trong lòng vương gia, nếu như vương phi có gì bất trắc, vậy kết cục của hắn nhất định sẽ cực kỳ thảm.

Đang lúc hắn lấy hết cam đảm muốn lên tiếng, lại bị Dạ Khuynh Thành ném cho một ánh mắt sắc lẻm dọa chết đứng, sắc mặt Dạ Khuynh Thành không vui nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, ánh mắt sắc bén làm bọn hắn đứng ngồi không yên, tựa như vào mùa đông còn bị người ta dội cho một chậu nước lạnh vậy.

"Có chuyện gì nói mau! Còn phải chờ bổn vương tự mình hỏi hay sao?"

Hai người bọn hắn xô xô đẩy đẩy hắn đã sớm chú ý tới, chỉ là hiện tại hắn không có tâm tình cùng bọn hắn so đo, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn cần làm.

"Vương gia, vương phi nàng...."

Vô Tình lấy dũng khí mở miệng nói, nhưng còn chưa nói xong đã bị Dạ Khuynh Thành gặng hỏi.

"Vương phi làm sao?"

Ai, chỉ cần nhắc tới vương phi, vương gia bọn hắn sẽ không khống chế được, không biết chuyện kế tiếp có thể khiến hắn bùng nổ hay không, dù sao hoàng hậu kia cũng không phải là dễ chọc, vương phi có khi sẽ gặp nguy hiểm không biết chừng.

"Vương phi đã bị hoàng hậu mời vào cung từ một canh giờ trước, đến nay vẫn chưa trở về."

Đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, thà dứt khoát một lần cho nhanh, dù sao hắn cũng chuẩn bị tinh thần bị phạt rồi.

"Vương gia! Đợi chút thuộc hạ...."

"Chủ tử! Ly Nặc cũng muốn đi...."

Không đợi Vô Tình nói hết lời, Dạ Khuynh Thành chỉ nghe thấy Tuyết Đại bị gọi vào cung đã nhanh chóng vọt ra khỏi phủ, mặc kệ hai người kia, vội vã chạy về hướng hoàng cung.

"Lục vương gia, người đây là muốn đi đâu?"

Thái giám Tiểu Lâm Tử bên người Hiên Viên Triết, hiện tại cũng là Lâm công công, không coi ai ra gì lớn tiếng kêu.

Từ khi Hiên Viên Triết giết cha đoạt vị, hắn cũng lắc mình một cái, trở thành tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, được các đại thần nịnh bợ, khó trách hắn lại lớn lối như vậy, dám không coi Lục vương gia ra gì.

Mà hắn cũng biết, hôm nay nhất định Lục vương gia phải chết, bên kia đã bố trí tốt thiên la địa võng, chỉ còn chờ hắn tự nạp mình, bởi vậy hắn lại càng kiêu căng.

Dạ Khuynh Thành cũng không phải kẻ ngốc, nghe giọng điệu Lâm công công thì biết chắc có chuyện, nhưng hắn cũng không quan tâm, Đại Nhi của hắn đang ở chỗ này, cho dù là Hồng môn yến hắn cũng phải xông vào.

Mặc kệ Lâm công công, hắn nhanh chân đi về phía hoàng cung, Đại Nhi, chờ ta tới.

Khá lắm Hiên Viên Triết, kế hoạch đoạt vị của bọn hắn hắn đã sớm biết, nhưng hắn lựa chọn không can thiệp, mở một con mắt nhắm một con mắt liền thôi, người nào làm hoàng đế cũng không liên quan gì đến hắn, Hi quốc có phồn hoa thịnh thế cũng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.

Hắn chỉ muốn cả đời ở bên nàng, dâng cho nàng tất cả mình có, căn bản không tính lãng phí thời gian theo chân bọn họ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Nhưng hôm nay bọn hắn lại dám đụng đến Đại Nhi của hắn, như vậy thì cũng có thể nói hạn chết của bọn hắn đến rồi, tôn chỉ của hắn cũng giống với Tuyết Đại, đó chính là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhất định sẽ bị trả lại gấp bội.

Tuy bọn hắn chưa chạm đến mình, nhưng lại chọc đến Tuyết Đại, chỉ sợ bọn hắn cũng chán sống rồi.

"Giỏi cho ngươi Hiên Viên Mộ Bạch, dám không để bản công công vào mắt, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện chính mình không rơi vào tay ta, nếu không xem ta làm thế nào thu thập ngươi!"

Giờ phút này Tiểu Lâm Tử đã không còn là một Tiểu Lâm Tư nhát gan yếu đuối như trước kia, hắn hôm nay đã bị quyền thế che mắt, là chó cậy dâm uy của chủ. (...nguyên văn tác giả nha =.=)

Thật đúng là có chủ tử như thế nào liền có nô tài như thế nấy, câu nói này đúng là lời thâm thúy mà cha ông để lại.

Hoàng cung, hậu hoa viên.

Lúc này hoàng thượng cùng các đại thần vừa mới lâm triều đều đã tụ tập tại đây, bọn hắn vây quanh hai nữ nhân mà chỉ trỏ bàn tán, nhất trí chỉ trích nữ tử áo trắng đứng giữa biển hoa.

"Lục vương phi sao lại độc ác như thế, còn ra tay nặng như vậy, nàng không biết là hoàng hậu rất được hoàng thượng sủng ái hay sao, chỉ sợ là Lục vương gia có đến cũng không giữ được nàng, ai."

Một mĩ nhân tuyệt sắc biết bao nhiêu, đáng tiếc rồi...."

"Hừ, nàng cho rằng mình là ai? Ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc liền dám cuồng vọng, đừng nói Lục vương gia sẽ bảo vệ nàng, ngay cả Lục vương gia chỉ sợ sẽ vì nàng mà liên lụy khó giữ được thân mình, hơi đâu đi quan tâm nàng?"

Nữ nhân xinh đẹp thì sao? Cũng không thể vì thế mà đánh mất mạng của mình chứ? Nếu Lục vương gia mà thông minh, nhất định nên bỏ mặc nữ nhân này, lo giữ mạng mới đúng.

Các đại thần châu đầu ghé tai, có người vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, có người vẻ mặt thất vọng, còn có kẻ thì đang tính toán đưa ra lựa chọn.

Xem ra không thể trông cậy vào Lục vương gia được rồi, bọn họ đành phải khuất phục hoàng thượng rồi, ai, đều nói hồng nhân họa thủy, Lục vương gia chỉ sợ sẽ bị nàng liên lụy khó giữ thân.

"Hu hu.... Hoàng thượng, người ta không sống được nữa, không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi!"

Thượng Quan Cẩn Du được Hiên Viên Triết cẩn thận ôm chặt, nửa gương mặt sưng đỏ khóc lóc, đúng là bộ dáng vừa thấy đã thương, Hiên Viên Triết thấy mà đau lòng không thôi, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Đại càng thêm hung ác.

Mà Tuyết Đại chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngắm nhìn phương viên mười dặm biển hoa, một mình đắm chìm trong thế giới của nàng, giống như bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nàng.

"Lý Hưng, phái người đi xem sao Hiên Viên Mộ Bạch còn chưa tới. Nói cho hắn, nếu không tới thì đừng trách trẫm không khách khí!"

Hiên Viên Triết phân phó nam nhân trung niên bên cạnh, trên mặt là thần sắc âm trầm dọa người.

"Không cần, bổn vương đã đến rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.