Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 118: Quyết đấu với thần Hắc ám



Khuynh Thành của nàng tốt như vậy, nàng cũng phải đối tốt với hắn mới đúng, không thể động một chút lại hung dữ với hắn, nếu không nàng sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho chính mình.

Nghe vậy, Dạ Khuynh Thành xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.

Khi thấy hốc mắt nàng hơi đỏ, tâm hắn liền rớt cái bịch, khẩn trương nói: "Đại Nhi, nàng làm sao vậy, sao đột nhiên lại khóc?"

Nhất thời hắn luống cuống, không hiểu sao Tuyết Đại luôn luôn kiên cường lại đột nhiên khóc, khiến hắn không biết làm sao cho phải.

Nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của hắn, Tuyết Đại lấy tay xoa xoa nước mắt, lập tức nín khóc mỉm cười.

"Đồ ngốc, sao chàng lại ngốc nghếch như vậy?"

Cái gì cũng đều vì nàng mà suy nghĩ, toàn tâm toàn ý đặt trên người nàng, chuyện của bản thân lại chưa bao giờ quan tâm, trong mắt đều là nàng, nam nhân ngốc nghếch lại chung tình như vậy rất hiếm, lại bị nàng gặp phải.

Lời nói của Tuyết Đại khiến Dạ Khuynh Thành ngây ngẩn cả người, không biết nên đáp lại như thế nào, bởi vì hắn không biết tiếng đồ ngốc này của nàng nghĩa là thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng.

"Không có việc gì, đưa cho ta một cái đùi ngan."

Vì hắn, nàng phá lệ ăn thức ăn dầu mỡ một lần thì có sao? Không có gì đáng ngại cả, mà còn, nàng ăn cũng không phải là ngan nướng, mà là một phen tâm ý của phu quân nhà nàng.

Dạ Khuynh Thành nghe được nàng nói muốn ăn ngan nướng, liền khẩn trương xé một cái đùi xuống, đưa tới tận tay nàng.

Nhìn nàng nhiệt tình ăn, hắn vẫn sững sờ nhìn, không rõ tại sao nàng lại thay đổi lớn như vậy.

Mãi đến khi một tiểu mao cầu chạy tới, chảy nước miếng nhìn ngan nướng trên tay hắn.

"Chủ tử, Ly Nặc cũng rất đói, có thể cho ta một miếng được không?"

Nó cũng thật đáng thương, vừa rồi chỉ lo xem náo nhiệt, lại chưa kịp ăn được miếng nào, hiện tại ngửi thấy mùi ngan nướng tỏa ra bốn phía, bụng cũng nhanh chóng biểu tình.

Dạ Khuynh Thành lại xé tiếp một cái đùi ngan nữa, còn lại liền ném đến trước mặt nó.

Tiểu mao cầu khẩn trương dùng móng vuốt bắt được, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa thỏa mãn rầm rì.

"Đại Nhi, cái này cho nàng, ăn nhiều một chút."

Đưa cái đùi ngan trên tay cho Tuyết Đại, nhưng nàng lại không tiếp mà nói.

"Ta ăn no rồi, chính chàng cũng ăn đi, nếu để đói ta cũng sẽ đau lòng."

Một câu của Tuyết Đại lại khiến cho Dạ Khuynh Thành vui sướng dị thường, tựa như tiểu hài tử dễ dàng thỏa mãn.

Đại Nhi đây là quan tâm hắn sao? Hình như là đúng rồi, thật là khiến hắn vui đến nở hoa.

"Nhanh ăn đi, còn cười ngốc ở đó làm gì?"

Nam nhân này cũng quá dễ dàng thỏa mãn rồi, bình thường đều là hắn quan tâm mình, không nghĩ tới hôm nay mình chỉ nói một câu quan tâm đã khiến hắn cao hứng thành như vậy, xem ra nàng làm thê tử cực kỳ thất bại rồi.

"Được, ta ăn."

Trên tay hắn không chỉ là đùi ngan, mà còn là sự quan tâm, ngọt ngào mà nương tử dành cho hắn, hắn từng ngụm từng ngụm ăn, ăn đến lòng tràn đầy niềm vui, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.

Lúc này trong thần điện Hắc ám, một quý phụ ăn mặc quý phái đang lo lắng đi đi lại lại.

Một lát sau, cửa được mở ra, một cô gái áo đen bước ra.

"Tường Vi, hiện tại chủ thượng có rảnh không? Ta có việc rất gấp cần gặp hắn, có thể hay không?"

Quý phụ nóng nảy nói, nhưng còn hết câu đã bị nữ tử áo đen ngắt lời.

"Ngươi mang hắn trở về đi, hiện tại chủ thượng không rảnh, ngươi vẫn là đừng ôm hy vọng gì."

Nữ tử có điều ngụ ý nhìn thoáng qua nam nhân đã chết từ lâu đang nằm trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nói.

"Không được, Tường Vi, ta van cầu ngươi, ngươi cho ta gặp chủ thượng một lát thôi, ta khả dĩ là muốn gặp mặt cầu tình, để hắn cứu con trai một phen, hắn là con trai duy nhất của ta."

Người này đúng là Thượng Quan Vận, mẫu phi của Hiên Viên Triết, đám hắc vụ kia cũng là bà ta làm ra, đương nhiên, Thượng Quan Cẩn Du và Hiên Viên Triết cũng là bà ta mang đi.

"Ta nói, chủ thượng sẽ không cứu hắn đâu, ngươi mau đưa hắn đi đi, miễn cho chủ thượng thấy được lại chướng mắt, nói không chừng ngay cả thi thể hắn cũng sẽ không còn toàn vẹn đâu."

Đừng nói là một người vừa mới chết không lâu, cho dù chỉ còn là một bộ xương cốt, chủ thượng cũng có thể khiến nó trở thành một con người sống, điều kiện tiên quyết là phải xem tâm tình của hắn, cực kỳ rõ ràng, hiện tại tâm tình chủ thượng không tốt, cho nên vẫn là đừng chọc tới hắn.

"Không được, hôm nay ta nhất định phải thấy chủ thượng, nếu không ta sẽ không rời đi, ngươi không giúp ta thì thôi, tự ta đi, mọi trách nhiệm tự ta gánh vác."

Thượng Quan Vận nói xong liền không để ý Tường Vi ngăn cản, chuẩn bị tự tiện xông vào, tuy bà ta biết hành động lần này sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng vì cứu Triết Nhi, dù liều mạng bà ta cũng phải cầu được chủ thượng cứu người, dù cho sau đó sẽ bỏ mạng.

"Này, ngươi không thể vào, chủ thượng sẽ tức giận...."

Một trận băng hàn thấu xương đánh úp lại, hai người các nàng đều ngừng lại, trong lòng run sợ nhìn nam nhân áo bào màu đen.

"Chủ thượng, Tường Vi không khuyên được nàng, thỉnh chủ thượng trách phạt."

Nói xong thì cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Ánh mắt nam tử nhìn đến nữ nhân vẫn đang phủ phục dưới đất, mâu quang nheo lại, bắn ra một tia sáng lạnh lẽo khiến toàn thân nữ tử trên mặt đất run lên, đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Lạc Hà, công phu không hề tiến bộ, lá gan lại càng lúc càng lớn, ngươi nói xem, là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy?"

Không riêng gì ánh mắt của nam nhân lạnh băng, mà lãnh ý trong lời nói lại càng sâu, làm cho người ta không rét mà run.

"Lạc... Lạc Hà không dám, thỉnh chủ thượng nể tình Lạc Hà vì cứu nhi tử sốt ruột mà không nên trách tội, mong người cứu hài nhi số khổ của Lạc Hà, dù bảo Lạc Hà chết ta cũng nguyện ý."

Nữ nhân than thở khóc lóc nói, cũng không để ý tình cảnh trước mắt, sống chết đều phải cứu Hiên Viên Triết, đây chính là tình thương vĩ đại của mẹ, dù cho nàng là một nữ nhân lòng dạ rắn rết, hiện giờ lại vì nhi tử mà mạng của chính mình cũng không quan tâm.

"A...? Ngươi thật sự tình nguyện chết sao?"

Nam nhân phủi phủi góc áo, giọng điệu nhẹ tênh không nghe ra một chút khác thường.

"Chỉ cần người nguyện ý cứu Triết Nhi của ta, Lạc Hà muôn lần chết cũng không chối từ."

Mà Tường Vi ở một bên thì vui sướng khi người gặp họa, người đàn bà này đúng là ngu xuẩn, chủ thượng đang tức giận mà cũng không nhìn ra, thiệt thòi nàng ta còn ở bên chủ thượng lâu hơn mà cũng không hiểu người, thật đúng là cực kỳ ngu xuẩn.

"Vậy ngươi liền đi chết đi."

Phẩy nhẹ ống tay áo, một trận cuồng phong liền cuốn nữ nhân kia lên, một giây sau, thân thể nữ nhân đã chia năm xẻ bảy, biến thành vô số mảnh nhỏ, có thể nói là chết cực kỳ thảm, ngay cả thân thể cũng không toàn vẹn.

"Xử lí thi thể nam nhân kia đi, lúc bản thần trở về không muốn nhìn thấy hắn."

Nói xong liền nhanh chóng rời đi, lưu lại trên đất thi thể nam nhân cùng với những mảnh vụn cơ thể nữ nhân kia.

Tường Vi đi đến bên cạnh thi thể nam nhân, lấy ra một lọ thuốc đựng chất lỏng, nhỏ một chút lên trên người nam nhân, chỉ trong nháy mắt thân thể nam nhân đã hóa thành vũng máu.

Ban đêm phủ xuống, đoàn người Tuyết Đại không tìm khách điếm mà là tìm một địa phương tương đối sạch sẽ, dựng lều trại.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Dạ Khuynh Thành đi tới bên cạnh Tuyết Đại.

"Đại Nhi, lều trại đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm thôi, nào, để ta đỡ nàng."

Tuyết Đại gật gật đầu, được Dạ Khuynh Thành đỡ đi, hai người cùng nhau đi đến chỗ lều trại đã dựng.

Lúc nửa đêm, đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại, Dạ Khuynh Thành nhíu nhíu mày, kéo chăn mỏng một bên qua đắp cho Tuyết Đại rồi lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, tựa như muốn khắc sâu hình dáng của nàng.

Hắn đã đuổi tới nhanh như vậy sao?

Đột nhiên cảm giác lạnh lẽo thập phần quen thuộc lại truyền tới, đúng là hơi thở trên người người kia, khiến người khác có muốn bỏ qua cũng không được.

Đại Nhi, thực xin lỗi, nếu có thể ta thật sự rất muốn cứ như vậy mà sủng nàng cả đời, nhưng là ông trời lại không nghĩ vậy.

Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi, ta sẽ không để người nọ tổn thương nàng, cho dù phải chết cũng tuyệt không để hắn động đến một sợi tóc của nàng.

Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán nàng, lại thâm sâu nhì nàng một cái, lúc này mới lưu luyến không rời đi ra ngoài.

Nửa đêm, ở chỗ sâu trong rừng rậm.

Nam nhân toàn thân áo bào đen đứng thẳng người, màu áo đen như cùng hòa vào làm một với bóng đêm, khiến người ta không thể phân rõ hư thực.

"Ngươi đã đến rồi."

Nam nhân áo bào đen cũng không quay đầu lại mà chào hỏi Dạ Khuynh Thành, coi như sau lưng hắn mọc thêm một con mắt vậy.

Dạ Khuynh Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ, trong mắt đều là hàn băng rét lạnh.

"Ra tay đi."

Không muốn nhiều lời vô nghĩa, âm thanh lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào.

"Ngươi cũng biết rõ ràng mình không phải là đối thủ của ta thì hà tất phải như thế?"

Nam nhân xoay người lại, mâu quang hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất, khiến người ta không kịp suy nghĩ.

"Đừng nhiều lời vô nghĩa, hoặc là mời ngươi rời khỏi, hoặc là chúng ta đại chiến một hồi, một sống một chết."

Đại Nhi, thực xin lỗi, ta lại thất hứa với nàng rồi, ta cũng không phải là muốn bỏ nàng lại một mình, lại càng không muốn phản bội tình yêu của ta đối với nàng, nhưng tình huống hiện tại không phải do ta muốn mà được, nếu như ta may mắn sống sót, tất sẽ trở lại tìm nàng.

Bảo hắn cùng tên kia trở về, đó tuyệt đối không có khả năng, đời này hắn chỉ yêu duy nhất một mình Đại Nhi, những người khác chắn đều không quan tâm, huống chi lại còn là nam nhân?

Nghe vậy, nam nhân áo đen bình tĩnh nhìn hắn, nửa ngày sau mới mở miệng.

"Ngươi yêu nàng như vậy sao? Vì nàng thà chết cũng không đi cùng với ta?"

Trong mắt hắn có một loại cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện, đó là thần sắc bi thương.

"Ta yêu ai cũng không liên quan gì đến ngươi, ta chỉ không thể chấp nhận được việc sẽ ở bên cạnh người cùng giới tính cả đời, lặp lại lần nữa, hoặc là động thủ, hoặc là tự ngươi rời đi, không được xuất hiện trước mặt ta nữa."

Hắn không thể để tên kia biết được Đại Nhi có bao nhiêu quan trọng đối với mình, nếu không sẽ lại liên lụy tới Đại Nhi, tuy người kia cũng có khả năng đã biế rồi nhưng hắn vẫn không thể giáp mặt thừa nhận.

"Ta sẽ không rời đi, đương nhiên muốn ta đi cũng không phải không có biện pháp, chỉ cần ngươi đáp ứng đi theo ta là được."

Vô luận Dạ Khuynh Thành trốn đi đâu hắn cũng có thể dễ dàng tìm được, mà lần này hắn đến, cũng là vì muốn dẫn hắn đi, mục đích chưa đạt được sao có thể dễ dàng rời đi?

"Vậy thì động thủ đi."

Rứt lời liền rút Long Đằng ra, ánh mắt rét lạnh bắn về phía nam nhân trước mắt, trong mắt có quyết tuyệt không thể phai mờ.

Thấy người nọ không có động tác, hắn liền vung roi, từng chiêu từng thức không chút lưu tình đánh về phía nam nhân áo đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.