Âm thanh của nàng dễ
nghe giống như chim hoàng anh vậy, lúc này, thanh âm đó ở trong tai mọi
người thật lâu không hết nhộn nhạo. Khi mọi người thấy nàng lên tiếng
như vậy, cũng rất nể tình mà không tiếp tục ồn ào nữa. Bọn họ nhìn không nháy mắt cô gái mặc dù có khăn che mặt đã giấu đi dung mạo
của mình nhưng khí chất của nàng vẫn không giảm.
"Tiểu nữ hoa
danh là Mân Côi ( tức Hoa Hồng), hiện giờ là người đứng đầu bảng của Say Nhan Cư. Hôm nay, tiểu nữ sẽ là người chủ trì buổi khai
trương long trọng của Say Nhan Cư. Tiểu nữ cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể đứng ở đây và được thấy các vị, đồng thời cũng vô cùng cảm kích các vị đã dành chút thời gian rảnh vội để tới ủng hộ cho Say Nhan Cư. Vì để cảm tạ các vị, tiểu nữ đã an bài hơn mười tiết mục đặc sắc dâng lên các vị."
"Thì ra là nàng chính là Mân Côi, quả thật nàng là một giai nhân tuyệt sắc sao ? Nếu nàng có thể bỏ cái khăn che mặt ra thì tốt quá ." Mọi người phía dưới bắt đầu nghị luận, ngươi một câu ta một
câu. Vấn đề bàn luận đến chính là khí chất của Mân Côi đặc
biệt như thế nào, âm thanh tuyệt đẹp dễ nghe như thế nào. Tới cuối cùng, tất cả lại đều nói đến là muốn lấy cái khăn che mặt của nàng xuống, để cho mọi người thấy dung mạo của nàng.
"Tiểu thư Mân
Côi, nàng cũng đã biết rằng mọi người tới đây là vì ủng hộ cho Say Nhan
Cư, vậy sao nàng không lấy cái khăn che mặt xuống, để cho chúng ta thấy
dung mạo của nàng ?"
"Đúng vậy, Đúng vậy, chúng ta đều vì tiểu
thư Mân Côi mà tới, nhưng bây giờ, ngay cả mặt cũng không cho chúng ta
thấy được dù một lần. Đây không phải là làm cho mọi người mất vui sao?"
"Đúng đấy, đúng đấy ! Nàng định cả đời cũng không cho chúng ta thấy sao?"
"Chúng ta muốn xem dung mạo thật của nàng !"
"Chẳng nhẽ là mặt của nàng rất khó coi nên không thể để cho người khác nhìn phải không ?"
Mọi người bàn tán rất sôi nổi.
". . ."
Cách nói kiểu gì cũng có, nhưng dù bọn họ nói thế nào, đả kích nàng như thế
nào thì nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại, không nóng nảy, không giận dữ, nàng vẫn duy trì bình tĩnh trước sau như một. Cho đến khi âm
thanh ở dưới dần dần không còn kịch liệt dữ dội nữa thì nàng mới mở
miệng lần nữa.
"Tâm ý của các vị, Mân Côi có thể hiểu. Nhưng tâm ý của Mân Côi mọi người lại không hiểu. Mân Côi che mặt không phải bởi vì có điều gì khuất tất, không muốn người khác biết. Mà tiểu nữ muốn giữ
bí mật dung mạo, nhờ đó mà thu hút được sự chú ý của mọi
người. Mân Côi làm như vậy, cũng có thể nói là dụng tâm lương khổ. Nếu ai muốn thấy khuôn mặt thật của Mân Côi, thì cũng rất đơn
giản, chỉ cần trở thành thượng khác của Mân Côi là được. Mọi người thấy
Mân Côi làm như vậy, có chỗ nào không đúng sao?"
Nghe nàng giải
thích như vậy, mọi người cũng bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là như vậy, mỹ
nhân này không chỉ có dung mạo xinh đẹp vô song, mà tâm tư nàng cũng vô
cùng tinh tế. Cũng bởi vì vậy mà cũng có không ít người tới tìm nàng, họ tranh nhau để trở thành thượng khách của nàng. Mà bọn họ lại không biết, nếu muốn trở thành thượng khách của nàng cũng không phải dễ dàng như vậy.
"Bây giờ, hãy để cho Mân Côi vì mọi người mà giới
thiệu quy củ đãi khách của Say Nhan Cư. Thứ nhất : cho dù mọi người trả
bao nhiêu tiền, chỉ cần không tới đập phá quán, bổn lâu cũng sẽ hoan
nghênh, hơn nữa bảo đảm sẽ đối xử như nhau. Thứ hai : quy củ
của bổn lâu cùng các thanh lâu không giống nhau, trong lâu dù là vị cô
nương nào, thì đều chỉ bán nghệ không bán thân, nếu phát hiện ai ép buộc hoặc là nhục mạ các nàng, chắc chắn sẽ bị bổn lâu nghiêm trị không
tha. Thứ ba : nếu có chỗ nào không hiểu, xin hãy hỏi lại bổn
lâu, cám ơn mọi người đã lắng nghe !"
Lúc nàng vừa nói thì phía
dưới nhất thời yên lặng như tờ, nhưng sau khi nàng nói xong, đoàn người
cũng sôi trào lên. Cách nói kiểu gì cũng có. Nhưng người trên đài vẫn mỉm cười đáp lại như cũ, không hề nóng giận dù bọn họ có nói
như thế nào. Nàng cũng biết, việc gì cũng cần có quá trình, chẳng qua là nhất thời bọn họ khó có thể tiếp nhận mà thôi, chẳng bao lâu nữa thì
bọn họ sẽ quen.