Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 19: Ngàn dặm tìm thần y



Cả bốn người bọn họ đều là những cô gái đang trong hoạn nạn thì may mắn trong lúc vô tình, được Huyết Đại cứu về. Không chỉ vậy, Huyết Đại còn truyền thụ cho họ võ thuật, kỹ xảo giết người, tất cả các kiến thức về cầm kỳ thư họa, mà thiên phú của họ cũng tương đối không tệ, chẳng mấy chốc đã học được bảy tám phần, Huyết Đại nhẹ nhõm hơn.

Mặc kệ việc phải quản lý người trong tổ chức sát thủ Lưu Vân Các, hay là Say Nhan Cư này, tất cả bọn họ đều đã phải chịu không ít khổ cực, Huyết Đại chứa chấp họ, cho họ một ngôi nhà yên bình để sống, mà họ cũng rất sùng bái Huyết Đại, thề phải làm người hữu dụng giúp cho Huyết Đại, thì mới có được Lưu Vân Các với Say Nhan Cư hôm nay.

Ở trong Lưu Vân Các, Huyết Đại toàn thân áo trắng ngồi ở trong sân, mượn ánh trăng, thưởng thức phong cảnh trong sân, mà đứng bên cạnh nàng là cô gái tuyệt sắc áo xanh.

"Tiểu thư, ngài thật quyết định như vậy sao? Người làm như vậy có phải đã quá nóng vội rồi hay không ?"

Nữ tử lục y do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng hỏi, tính tình của tiểu thư cũng đã biết, một khi đã quyết định việc gì thì tuyệt đối không sẽ thay đổi, lại càng không cho phép người khác nghi ngờ quyết định của nàng.

"Ừ, ngươi không cần khuyên ta, ta đã quyết định rồi, ngày mai ta sẽ xuất phát."

Mỗi lần nàng nhìn thấy bệnh tim của Mân Côi tái phát, nàng vô cùng khó chịu, nàng nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ cách để chữa khỏi cho bệnh của Mân Cối, để không phải để cho nàng ấy phải chịu sự giày vò, khổ sở như vậy nữa.

"Nhưng Mẫu Đan nghe nói Mạc Vấn thần y không chỉ đã có tuổi, hơn nữa đã lâu rồi, vẫn chưa từng thấy tin tức của ông ấy truyền ra. Xin cho phép Mân Côi nói lời này, thật sự tiểu nữ nghĩ rằng còn không giám chắc liệu thần y có còn ở nhân thế hay không nữa?"

"Chuyện này ta cũng nghĩ tới rồi, nhưng ta vẫn muốn tìm kiếm chút vận may, không đi thử một lần làm sao biết kết quả sẽ thế nào ?"

Đi lần này không phải nhất định sẽ có kết quả, nhưng không đi lại thì bệnh Mân Côi sẽ hết cách. Nếu là tìm được thần thì không còn gì tốt hơn nữa, nhưng vạn nhất nếu là không tìm được, như vậy mình lại phải quay về tìm cách khác thôi.

"Nếu như ý tiểu thư đã quyết, Mẫu Đan cũng không thể nói gì hơn nữa, chỉ mong chuyến đi này tiểu thư sẽ lên đường bình an, sớm ngày trở về."

Ai, nàng đã sớm biết mình sẽ không thay đổi được quyết định của tiểu thư, nhưng nàng vẫn là nhịn không được muốn thử, lúc đầu mới gặp người thì cho rằng tiểu thư là người lãnh tâm lãnh tình, nhưng qua thời gian nàng ở chung với tiển thư, nàng mới phát hiện bề ngoài tiểu thư là trong trẻo lạnh lùng, nhưng bên lại là một Thất Khiếu Linh Lung Tâm*, sự thông tuệ và cả sự thiện lương của nàng đã bị núp sâu dưới ở bề ngoài lạnh lẽo kia.

*Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: “Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm sẽ chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.

"Ta biết rồi, ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, ta rời đi mấy ngày này sẽ làm các ngươi khổ cực hơn, ngươi cũng đừng đem chuyện gì cũng đều ôm vào trên người mình, hãy giao cho các nàng làm những việc mà họ có khả năng giúp được ngươi, nếu không ngươi sẽ không chịu được đâu."

Nha đầu này làm việc luôn luôn cố gắng làm thật hoàn mỹ, không cần thủ hạ giúp, mọi việc đều muốn tự mình làm. Cứ tiếp tục như vậy, thân thể của nàng làm sao có thể chịu được?

"Mẫu Đan hiểu rồi, cám ơn tiểu thư đã quan tâm."

Chuyện của bốn người bọn họ cho tới bây giờ đều là không thể gạt được ánh mắt của người trước mặt, đừng xem nàng thường ngày luôn không không thèm để ý việc gì, nhưng mà tiểu thư luôn bí mật, yên lặng quan tâm tỷ muội các nàng. Có được chủ tử như thế, họ chết cũng không tiếc.

Nàng chỉ là mỉm cười gật đầu, tiếp theo liền lọt vào trong suy nghĩ của mình.

Hôm sau, Huyết Đại dậy thật sớm, nàng không đánh thức bất kì người nào, một mình đi ra cửa. Nhưng vừa ra cửa chính, liền nhìn thấy bóng dáng đang chờ ở ngoài cửa đã lâu, than nhỏ một tiếng, rồi đi tới gần người ngoài cửa.

"Tối hôm qua không phải ta đã nói không cần đến đưa tiễn ta sao?" Nàng cố làm giọng mình không vui khi nói chuyện, nha đầu này vẫn cố chấp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.