“Aiz, ta nói này, các người có thể đừng ghê tởm như vậy được không? Có để cho người ta ăn cơm hay không?”
Ngồi ở bên cạnh Mặc Thanh Vân là Đông Phương Ngưng không nhịn được mở
miệng nói, người nào lại như hắn chứ? Giữa nơi đông người, lại dám nói
ra những lời chán ghét như vậy, không sợ bị người chê cười sao, còn đâu
đường đường là thái tử một nước nữa, thật là nhàm chán!
“Ha ha… thái tử tình cảm với ta, ngươi ghen tỵ sao? Có bản lãnh thì làm
cho người ngươi thích nói những lời này đi. Bộ dạng ngươi thô tục như
vậy, không biết cách trưng diện, mà cả ngày lại cứ đuổi theo sau mông
Cửu hoàng tử. Vậy cao quý của ngươi đâu? Cả Đông Phương gia đều bị ngươi làm mất mặt hết rồi, ngươi lại còn dám ở đây nói người khác.”
Nàng không thích thái tử, nhưng nàng càng không thích người con gái
trước mắt này, đường đường thiên kim tiểu thư của đệ nhị gia tộc, lại cả ngày đuổi theo nam nhân bị bắt làm con tin chính trị này, còn thường
xuyên giao du cùng một đám giang du côn.
Giao du cùng một đám hỗn tạp nên nàng ta ăn mặc cũng không có một chút
nào mùi vị nữ nhân, ngồi chung cùng một chỗ với nàng ta, thật sự khiến
nàng rất mất mặt.
Thượng Quan Cẩn Du vừa nói như thế, Đông Phương Ngưng có ý xin lỗi, liếc nhìn nam tử bên cạnh nàng, phát hiện hắn cũng không có bất cứ khác
thường nào, sau đó mới không khách khí đáp trả: “Ta thế nào? Ta làm việc từ trước đến giờ luôn quang minh lỗi lạc, không hổ thẹn với trời, không giống một số người nào đó, mặt ngoài dịu dàng mỹ lệ, nhưng nội tâm lại
vô cùng xấu xa.”
“Ngươi nói ai nội tâm xấu xa hả? Có gan ngươi lặp lại lần nữa cho ta?”
“Lại nói một trăm lần vẫn là câu này, nói kẻ nội tâm xấu xa chính là ngươi.”
“Ca, ngươi xem nàng!.... Ô…ô…”
Nàng tức giận thở gấp, nhưng cũng không thể ở nơi đông người phát tiết
với nàng ta, nếu không hình tượng mà nàng tạo dựng nên từ trước tới nay
chẳng phải sẽ bị hủy sạch sao? Chỉ có thể cố gắng làm vẻ uất ức, muốn
khiến cho thái tử đi đối phó với nàng ta, chờ sau này gặp được cơ hội
tốt, nàng không trừng trị nàng ta mới là lạ!
Quả nhiên, thấy bộ dáng đáng thương này của nàng, thái tử liền đứng dậy, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ Đông Phương Ngưng: “Đông Phương Ngưng lớn
mật! Ngươi lại dám nhục mạ người bản thái tử yêu mến, trong mắt ngươi có còn bản thái tử ta hay không?”
“Ta mắng đấy, thế thì sao chứ? Nam nhân cặn bã kết đôi cùng nữ nhân cặn bã, thật đúng là tuyệt phối!”
Thái tử thì sao, nàng cũng không để vào mắt, chỉ là không ngờ, nữ nhân
âm hiểm kia lại khiến cho thái tử đi đối phó nàng, mà thái tử cũng quá
ngu, cũng để cho nàng ta lợi dụng.
“Cái kẻ tiện dân này, ngươi nói cái gì? Xem hôm nay bản tiểu thư có xé nát được cái mồm thối của ngươi hay không!”
Nói xong liền đứng lên, nhào tới Đông Phương Ngưng, nàng thật sự bị chọc giận rồi, nếu không cũng sẽ không quan tâm đến việc sẽ ảnh hưởng tới
hình tượng của mình mà làm đến thế này.
“Thôi đi! Đừng tranh cãi nữa! Các ngươi có để cho ta ăn bữa cơm được hay không?”
Thượng Quan Cẩn Nam trợn mắt nhìn muội muội của hắn một cái, điệu bộ
nàng diễn kịch hắn đã sớm nhìn thấu hết rồi. Không ngờ nàng còn không
hiểu chuyện như vậy, thường ngày trước mặt mọi người, nàng quậy phá đã
không phải chuyện tốt đẹp gì, hôm nay cư nhiên còn làm ra bực này.
Thượng Quan Cẩn Du sợ nhất ca ca của nàng, nghe hắn nói như vậy, lúc này nàng mới từ từ bình tĩnh lại. Cuộc nháo kịch này cũng vì trầm mặc mà từ từ ngưng xuống, mà Cửu hoàng tử từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ lịch sự, không có tham dự cuộc nháo kịch này. Trong mắt người ngoài, Cửu hoàng
tử này chính người nhát gan, sợ phiền phúc, sợ đắc tội với thái tử cùng
Thượng Quan gia, mới mặc kệ nữ nhân của mình. Ặc, bởi vì Đông Phương
Ngưng luôn đi theo bên cạnh Cửu hoàng tử, dần dà mọi người liền tự đem
bọn họ thành một đôi.
Mà Huyết Đại chỉ quan tâm tới việc ăn cơm của mình, uống rượu của mình,
đợi sau khi cơm nước no nê mới ném bạc xuống, đi ra phía ngoài. Đối với
chuyện vừa nãy làm như không thấy, khi bóng dáng của nàng biến mất ở cửa quán rượu, hai đạo ánh mắt ở dừng trên người nàng mới chậm rãi thu về.