"Ta tên là Mộ Bạch, Huyết Đại cô nương cứ gọi ta là Mộ đại ca hoặc là
trực tiếp gọi Mộ Bạch đều được. Nếu cô nương không nhắc ta về việc xem
bệnh thì chắc ta cũng quên mất rồi." Hắn cười tự giới thiệu tên mình, mà khi hắn nói ra tên của mình thì ánh mắt Mạc Thanh Vân chợt lóe lên khác thường, Huyết Đại không có chú ý tới, nhưng Mộ Bạch vẫn thấy được. Hắn
cũng hiểu được vì sao hắn ta lại có vẻ mặt này chỉ là hai bên đều không
trực tiếp nói ra thôi.
"Vị công tử này, làm phiền ngươi đưa tay ra để ta giúp ngươi xem mạch,"
Lời này nói với Mạc Thanh Vân, mà đối phương sau khi nghe hắn nói vậy
thì cũng hết sức phối hợp đem cổ tay của mình đưa tới trước mặt hắn.
"Ngươi nói bệnh nhân chính là hắn?" Huyết Đại nhìn Mạc Thanh Vân một cái rồi lại nhìn Mộ Bạch đang chuyên tâm bắt mạch, kinh ngạc hỏi.
"Ừ, chính là vị công tử này." Mộ Bạch gật đầu một cái, cho nàng một câu trả lời khẳng định.
"Đương nhiên là ta rồi, Thanh Vân nhớ trước đó có nói qua với Huyết Đại
tỷ tỷ rồi, Thanh Vân là tới tìm thần y để xem bệnh, Huyết Đại tỷ tỷ
chẳng lẽ tỷ quên rồi sao?" Trưng ra một bộ mặt như muốn nói tỷ hoàn toàn không hề quan tâm đến ta, bộ mặt đó như ngầm chỉ trích Huyết Đại không
tốt, trên mặt càng thêm vẻ uất ức.
"Ta nhớ, chỉ là không ngờ người bệnh nhân mà Mộ Bạch nói đến kia lại là
ngươi nên có chút bất ngờ mà thôi." Nếu gọi hắn là Mộ đại ca thì nàng
cảm thấy hơi kỳ kỳ, khiến nàng kêu không được, vẫn là gọi tên thì tốt
hơn.
"Hóa ra là như vậy, nói như vậy Huyết Đại tỷ tỷ vẫn rất quan tâm Thanh Vân nha, hì hì!" Hắn cười cười ngây ngốc như một đứa trẻ.
"Bệnh của vị công tử này cũng đã được hơn hai mươi năm rồi, nếu muốn trừ tận gốc quả thật có chút khó khăn, nhưng nếu như người tin tưởng ta, ta cũng có thể cô gắng hết sức thử một lần. Còn kết quả như thế nào thì ta cũng không thể bảo đảm được. Vậy ý của công tử thế nào?"
Sau khi bắt mạch xong hắn liền cho ra kết luận, nhưng kết luận này lại
khiến cho gương mặt đang cười ngốc nghếch nào đó trong nháy mắt xụ
xuống, hơn hai mươi năm sao? Đây chẳng phải là từ khi hắn được sinh ra
từ bụng mẹ liền bị người khác hạ độc?
"Ý của thần y là từ lúc ta sinh ra thì bệnh này đã theo ta đến giờ? Ý
của người là vậy sao?" Hắn không biến sắc nắm chặt hai quả đấm, cũng
không thể tiếp tục giả vờ ngây ngốc nữa.
"Không phải, bệnh này của ngươi là bị hạ từ khi còn trong bụng mẹ, chậc
chậc, thật là một đứa bé đáng thương." nhìn sắc mặt cực thối của hắn ta, hắn còn hả hê đả kích một phen, mới vừa rồi hắn ta cố ý chọc giận mình
không phải là rất sảng khoái sao, hiện tại hắn liền cố ý trả cục tức này về, như vậy mới cảm giác thăng bằng một chút.
"Thật sao? Vậy cần bao lâu mới có thể hoàn toàn chữa khỏi?" Bị hạ từ
trong bụng mẹ, ha ha, tin tức này thật sự khiến hắn rung động nhưng lúc
này cũng không phải là lúc để quan tâm chuyện này. Nêu hắn muốn báo thù
thì nhất định phải còn sống trở về, mạng cũng không còn thì toàn bộ đều
là uổng công.
"Tối thiểu cũng phải mười ngày nửa tháng đó? Tình huống cụ thể, phải đợi sau khi trị liệu mới có thể biết được."
Mười ngày nửa tháng mà còn chưa nhất định có thể sẽ trị hết, tại sao
nàng lại cảm giác vị thần y trước mắt có chút không đáng tin vậy? Hắn
không thể cho ra một kết quả chắc chắn sao? Hay là nói y thuật của hắn
cũng không tinh thông lắm nên căn bản không thể đưa ra cam kết với người bệnh? Nếu thật sự là như vậy, vậy bệnh tim của Mân Côi phải chữa trị
sao đây? Dù trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt
ngàn năm không đổi. Dù là người thông minh cũng không thể đoán được hiện giờ nàng đang nghĩ cái gì. Nếu như Mộ Bạch biết nàng vì vậy mà hoài
nghi y thuật của hắn thì hắn chắc chắn sẽ tức chết. Vì là cố ý ở trước
mặt nàng tỏ ra khiêm tốn nhưng lại không nghĩ rằng chính vì vậy mà bị
nàng xem thường, thật đúng là biến khéo thành vụng.
"Được rồi, vậy chuyện này đành phải làm phiền thần y." Đối với y thuật
của người trước mắt hắn vẫn rất yên tâm, mặc dù hắn cũng không biết tại
sao lại tin tưởng năng lực của hắn ta như vậy nhưng tóm lại, hắn không
lo lắng là được rồi.