Cô gái đang xem sách kia khi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Khi thấy Huyết Đại đang đứng trước mặt mình, thì trong mắt không giấu
được vẻ vui mừng. Lúc biết tiểu thư vì nàng mà đi tìm thần y, nàng cảm
thấy hận bản thân mình, hận mình quá yếu, mới khiến tiểu thư lo lắng vì
nàng, bất chấp nguy hiểm đi tìm y. chỉ cần có phần tâm ý này của tiểu
thư cũng đã khiến cho nàng rất cảm động rồi. Hôm nay, rốt cuộc cũng thấy được tiểu thư đã an toàn trở về, như vậy nàng làm sao lại không vui
mừng được cơ chứ?
“Tiểu thư, người rốt cuộc cũng đã trở lại, Mân Côi…” Lời còn chưa nói
hết thì nước mắt đã rơi xuống, nàng bước lên trước, ôm chặt lấy Huyết
Đại. Sự lo lắng của nàng không lời nào có thể miêu tả được, nàng thề,
nhất định nàng phải làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, nàng muốn vượt qua tiểu thư. Sau này sẽ là nàng bảo vệ tiểu thư.
“Đứa ngốc, ta không phải vẫn tốt sao? Nhanh ngồi xuống để Mộ Bạch giúp
muội bắt mạch.” Nghe nàng nói như thế, Mộ Bạch vẫn luôn im lặng đứng ở
sau lưng nàng lẳng lặng nhìn tất cả, lúc này mới tiến lên phía trước.
“Vị này là?” Tiểu thư không phải đi tìm Mạc Vấn thần y rồi sao? Tại sao lại mang về một nam tử trẻ tuổi như vậy trở lại?
“Huynh ấy là truyền nhân của Mạc Vấn lão tiền bối, thần y Mạc Vấn đã qua đời nên ta mới mời huynh ấy tới. Trước cứ để huynh ấy xem mạch cho
ngươi đi đã.”
“Phiền cô nương đưa tay trái ra, đặt lên trên bàn.” Đợi Mân Côi đem tay
trái đặt tại trên bàn, thì lập tức có một cây sợi bạc quấn quanh cổ tay
nàng. Trong lúc tất cả người trong phòng còn đang khiếp sợ thì sợi chỉ
bạc đã được chủ nhân của nó thu lại.
“Mộ Bạch, như thế nào? Bệnh tim của Mân Côi huynh có thể chữa được
không?” Mặc dù nàng cũng rất kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình
tĩnh, ánh mắt nhìn về phía nam tử trước mặt thêm mấy phần tán thưởng.
Không ngờ hắn lại biết dùng tơ bạc chẩn bệnh thất truyền đã lâu, thật là khiến người ta không tưởng được.
“Bệnh tim của Mân Côi cô nương là do cơ thể bị thương lại ngâm mình
trong nước lạnh một thời gian dài. Khí lạnh tiến vào lục phủ ngũ tạng
mới dẫn đến cơ thể khó chịu, nếu muốn chữa khỏi cũng không phải là không thể nào, nhưng lại cần một vị thuốc cực kì hiếm làm thuốc dẫn, mà vị
thuốc đó tại hạ lại không có.” Bệnh của nàng ta hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán ra, bắt mạch chỉ là muốn nàng tin tưởng khả năng của hắn thôi.
“Huynh cứ nói thẳng cần thứ gì để làm thuốc dẫn, nếu có ta sẽ lấy ra,
nếu không có thì dù có phải dùng hết toàn lực ta cũng sẽ kiếm được.”
Cũng đã làm đến mức này rồi thì cho dù có khó khăn thế nào đi nữa nàng
cũng phải kiên trì, chỉ là một loại thảo dược hiếm thấy thôi mà, nàng
nhất định sẽ tìm được.
“Tuyết Liên, một đóa hoa Tuyết Liên sinh trưởng ở nơi cực lạnh.”
Cô gái tên Mân Côi này thật chỉ là một nha hoàn của nàng thôi sao? Chỉ
vì một nha hoàn mà nàng lại có thể làm được đến trình độ này, nhìn nàng
như vô tình nhưng lại là người hữu tình. Thì ra là nàng cũng không phải
là người lãnh tình mà chỉ là nàng muốn dùng tình của nàng trên người nào mà thôi.
“Chỉ là một đóa hoa Tuyết Liên mà thôi, yên tâm đi, ta sẽ tìm về đưa cho huynh.” Nếu như có đủ thời gian thì nàng sẽ đi hái một đóa về, nhưng
nếu thời gian cấp bách thì nàng cũng không ngại đến hoàng cung lấy một
đóa hoa. Nàng không tin, một hoàng cung to như vậy sẽ không có hoa Tuyết Liên?
“Tuyết Liên trong lời ta nói không phải Tuyết Liên một màu mà là Thất
diệp chi liên (Tuyết Liên bảy màu) trong truyền thuyết sinh trưởng ở nơi cực lạnh phía bắc Mạc Bắc. Hoa này tổng cộng có bảy cánh hoa, mỗi cánh
hoa đều có màu sắc khác nhau, cũng được gọi là hoa bảy màu. Hoa này ngàn năm mới nở một đóa, nếu người nào ăn được nó sẽ có thể bảo vệ được vẻ
đẹp thanh xuân của mình. Chỉ nghĩ thôi cũng biết được sẽ có bao nhiêu
người muốn có được nó.”
“Ngàn năm mới nở một đóa? Vậy đóa hoa trước được hái lúc nào?” Nếu như bông hoa trước đó được hái cách đây không lâu, như vậy…
“Bông trước được hái cách đây ngàn năm.” Hắn đương nhiên biết điều nàng lo lắng là cái gì.