“Nói như vậy, hoa này đang trong thời kỳ nở hoa sao?” Nói như vậy thì nàng vẫn có hy vọng có thể lấy được nó.
"Ừm, ba tháng sau chính là lúc hoa nở. Chỉ là, muốn hái hoa cũng không
phải là chuyện dễ dàng. Nếu ta biết được thời gian nở của hoa này thì
người khác cũng có thể biết. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người sẽ hướng
về phía Tuyết Liên, nó thuộc về ai thì còn phải xem bản lãnh của người
đó rồi."
"Tiểu thư, việc này quá nguy hiểm, người không thể đi, Mân Côi có chết
cũng không muốn để người đi mạo hiểm." Ngày mà hoa nở chắc chắn là ngày
ba nước hội tụ, người muốn đoạt hoa này chắc chắn là không ít, võ công
của tiểu thư mặc dù lợi hại nhưng cũng nên biết "Thiên ngoại hữu thiên
nhân ngoại hữu nhân"*, nàng không muốn tiểu thư vì nàng mà mạo hiểm thêm lần nữa.
*"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" : đây là câu tục ngữ Trung Quốc, ý nói người giỏi lại có người giỏi hơn, không phải không có mà là mình chưa biết, kiến thức của mình còn hạn hẹp.
"Muội cứ nghỉ ngơi trước đi, ta muốn cùng thần y nói chuyện thêm một lúc nữa xem có biện pháp khác hay không." Thấy vẻ mặt không yên lòng và
không chịu rời đi của nàng ta, Huyết Đại liền bổ sung một câu: "Yên tâm
đi, nếu như quá nguy hiểm thì ta sẽ không đi, muội mau đi nghỉ ngơi đi." Nói xong nàng dẫn theo Mộ Bạch và Bách Hợp rời khỏi phòng của Mân Côi.
"Ba tháng sau thì hoa mới nở, hơn nữa cả đi cả về cũng cần phải mất ít
nhất là bốn tháng, nhưng bệnh của Mân Côi. . ." Nàng không lo lắng
chuyện của Tuyết Liên, dù bất cứ giá nào nàng cũng phải có được Tuyết
Liên, nhưng vấn đề quan trọng nhất là thân thể của Mân Côi còn có thể
chịu đựng được bao lâu?
"Cái này cô nương không cần phải lo lắng, ta có thể giúp nàng ấy ổn định tâm mạch. Mặc dù làm như thế không thể hoàn toàn chữa khỏi nhưng vẫn có thể kéo dài được một thời gian." Hắn hiểu rõ lo lắng của nàng, hoa
Tuyết Liên thì nàng nhất định phải lấy được, tính tình của nha đầu này
thật đúng là độc nhất vô nhị.
"Vậy thì đa tạ." Hắn có thể làm được như thế đã là rất tốt rồi, ít nhất là họ vẫn còn hy vọng.
"Với ta thì không cần phải khách khí." Có thể nghe được tiếng cám ơn của nàng đã là rất không dễ dàng rồi, nhưng hắn cũng không muốn nghe được
lời này. Những lời nói này như kéo dài khoảng cách giữa họ ra. Nhưng
điều mà hắn hy vọng lại là nàng có thể lệ thuộc vào hắn chứ không phả
khách khí với hắn như vậy.
Bên trong phòng Tây Sương, Hải Đường ngồi ở bên cạnh Thất Huyền Cầm, mặt nhăn giống như trái khổ qua (mướp đắng). Còn một bên khác là Huyết Đại
và Mộ Bạch, còn có Bách Hợp và Mân Côi. Ngược lại với bộ mặt nhăn như
trái khổ qua của Hải Đường, bốn người còn lại trong căn phòng lại mang
một bộ mặt nhàn nhã, từ từ thưởng thức trà, chờ xem người khác biểu
diễn.
"Ai ui. . ." Hải Đường kêu đau một tiếng, sau đó lấy tay che bụng, gương mặt cũng trở nên khổ sở nhìn nữ tử áo trắng đang uống trà, gian nan
nói: "Tiểu thư, Hải Đường. . . Đau quá. . ." Đau đến mức nước mắt nàng
cũng sắp chảy ra.
"Đau ở chỗ nào?" Cô gái nhíu mày, một bộ không để tâm hỏi.
"Bụng. . ." Nước mắt càng chảy càng nhiều, chỉ thiếu điều là không lăn lộn trên mặt đất.
"Muội xác định là mình đang đau bụng chứ không phải là đau tim sao?"
Nàng vừa dứt lời thì hai người khác cũng che miệng mà cười, mà lúc này
Mộ Bạch đang ngồi ở bên cạnh nàng mới phản ứng được, thấy tình cảnh này
cũng không khỏi một buồn cười. Lúc trước hắn thấy bộ dạng kêu đau của cô gái đó cũng đánh lừa, bây giờ nhìn lại tình cảnh này chắc chuyện này
cũng đã xảy ra không ít lần rồi.
"Tiểu thư, lần này là thật!" Ô ô, tại sao mỗi lần đều bị tiểu thư đoán
được? Lần này nàng rõ ràng là đã giả bộ rất giống rồi mà, không phải
sao? Tại sao vẫn không thể nào thoát khỏi cặp mắt sắc bén của tiểu thư?
"Nếu là thật, vậy Mộ Bạch là truyền nhân của thần y, muội hãy để hắn xem cho muội một chút đi." Huyết Đại vừa nói ra câu này, Hải Đường liền
chết lặng, óc nàng chẳng lẽ là óc heo sao? Tại sao nàng lại quên mất có
một truyền nhân của thần y ở đây chứ? Thất sách, thật sự là thất sách
mà.