"Ý là trên mặt chũ, ta không nói cái gì là uy hiếp hay không uy hiếp,
chỉ cần ngươi an phận một chút thì sẽ không có bất kỳ chuyện xảy ra.
Nhưng nếu ngươi có tâm tư không nên có, vậy đừng trách ra đã không có
cảnh cáo ngươi." Nàng nói như vậy thì cũng đã coi như là giải thích cho
nàng ta rồi, dù sao nàng cũng đã nói trước như vậy, cũng coi như là "hết lòng nhắc nhở" rồi.
"Khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ, vậy thì chúng ta cùng xem, là ngươi hay là bản tiểu thư có thể cười cuối cùng?" Những lời này, đã xác định rõ kết
cục bi thảm của nàng ta.
Thật đáng buồn cho một nữ nhân ngốc nghếch.
"Được, ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc người nào sẽ là người cười cuối
cùng." Nâng lên gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, chậm rãi nói.
Nghe xong những lời này của nàng ta, Ôn Uyển Nhi thở thì phò, xoay người đóng sập cửa lại, còn Huyết Đại lại cầm lên một ly trà khác, tự rót cho mình một ly trà, ưu nhã uống, đoạn nhạc đệm của ngày hôm nay không hề
ảnh hưởng gì đến tâm trạng của nàng.
"Phụ thân, Uyển Nhi không muốn gả cho tên tàn phế kia! Cha giúp con làm
chủ, có được không? Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn Uyển Nhi gả đi làm quả
phụ sao? Nếu thật sự phải làm như vậy, không bằng bây giờ Uyển Nhi chết
đi cho xong!" Ôn Uyển Nhi làm nũng nói với một người đàn ông tuy đã
trung niên nhưng khí thế không hề giảm mà người này chính là chủ nhân
của tướng quân phủ này, cũng là phụ thân trên danh nghĩa của Ôn Mạt: Ôn
Hải Thiên.
"Không phải phụ thân không muốn giúp con, chỉ là hôn sự này là do hoàng
thượng quyết định. Soa có thể là trò đùa?" Hắn cũng không muốn đem ái nữ của mình gả cho tên tàn phế kia, nhưng hôn sự này là do Hoàng thượng
quyết định, làm sao hắn có thể nói với Hoàng thượng là hắn không đồng ý
chứ?
"Trên thánh chỉ nói là muốn nữ nhi của phụ thân gả cho hắn, nhưng lại
không nói cụ thể là người nào. Phụ thân, người hãy giúp con một chút đi, con thật sự không muốn gả cho tên tàn phế kia, nếu gả cho hắn thì đời
này của nữ nhi xem như đã bị hủy rồi." Hừ, con nhà đầu thối chết tiệt
kia, ngươi cú chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ đem Thượng Quan công tử thu vào tay, còn ngươi chắc chắn phải gả đi cho tên tàn phế kia.
"Nói thì nói như thế, nhưng tình hình trong phủ chúng ta, con cũng không phải không biết. Nhị muội của con đã tư định cả đời cùng người khác
rồi, nên không thể nào tái giá đến hoàng gia. Mà tam muội của con lại
là.... Ai, con không nên nhắc tới chuyện này nữa. Không chỉ vậy, tương
lai tam muội con chính là con dâu của gia tộc đứng đầu trong Tứ Đại Gia
Tộc - Thượng Quan gia. Rốt cuộc bây giờ con muốn trông cậy vào người nào sẽ thay thế con?" Chỉ riêng chuyện của Nhị nha đầu kia, cũng đã khiến
ông rất tức giận rồi, không ngờ lại đến chuyện Tam nữ nhi ngu ngốc, lại
càng không thể khiến hắn an tâm được. Chuyện xảy ra bên sông kia, ông đã biết. Khi mà nghe xong chuyện đó, thật sự ông đã rất tức giận. Điều
kiện của Thượng Quan gia tốt như vậy, nha đầu đó lại muốn từ hôn, thật
đúng là vô cùng ngu xuẩn, dù như thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không đồng ý từ hôn.
"Phụ thân, người có điều không biết, căn bản Thượng Quan công tử là
không ưa nha đầu thối kia, vì vậy vẫn luôn muốn tới cửa giải trừ hôn ước kia với nàng ta. Nhưng lại cố kỵ mặt mũi của trưởng bối. Uyển Nhi dám
cam đoan, sau khi nàng ta gả đến đó, không sớm thì muộn cũng bị hưu rồi
đưa về phủ."
"Dù sao đi nữa thì đó cũng là muội muội của con, con đừng cứ gọi mãi là
nha đầu thối này, nha đầu thối nọ. Nếu như để người ngoài nghe được,
chẳng phải sẽ là chuyện cười sao? Hơn nữa, chẳng lẽ con quên mất rằng,
hôn sự của Tam muội con và Thượng Quan gia vốn là chuyện đã được định từ trước rồi hả? Coi như nàng và Thượng Quan Cẩn giải trừ hôn ước, thì con cũng không có cơ hội đến Thượng Quan gia. Con đừng quên ngày cưới của
con cũng đã đến gần, con đã không còn quyền lựa chọn nữa rồi." Hắn có
mấy nữ nhi, nhưng không có một người nào có thể khiến ông yên tâm. Đứa
lớn thì đã bị ông chiều hư rồi. Với tính tình ngang ngược kiêu ngạo này
của nó, không sớm thì muộn cúng sẽ phải bị thua thiệt. Tính tình đứa thứ hai thì ôn hòa nhưng lại làm ra chuyện thiên lý bất dung. Bởi vì chuyện này mà ông bị không biết bao nhiêu người xem thường. Đứa thứ ba thì
không cần phải nói, thật sự đúng là đứa đần độn, cả ngày chỉ biết đuổi
theo sau mông Thượng Quan Cẩn Nam, bị người ngoài chê cười là hoa si. Cả phủ tướng quân này, cũng bởi vì nó mà phải chịu làm trò cười cho thiên
hạ, cái mặt mo này của ông cũng vì nó mà mất hết.
Ngư có đôi lời muốn nói: Con hư tại bố, ông làm bố quá thất bại rồi!!!