"Phụ thân, sao người không thử suy nghĩ theo một góc độ khác? Thượng
Quan công tử không thích Tam muội là bởi vì muội không chỉ là kẻ ngu mà
còn nổi danh là một hoa si. Không những thế, dung mạo của muội ấy xấu
xí, không thể tìm ra lấy một ưu điểm, nếu đem đối tượng đính hôn đổi lại là con, thì có lẽ sẽ. . . , những vấn đề này sẽ không còn nữa. Hơn nữa, nếu nhà ta kết thông gia với Thượng Quan gia rồi, thì ngay cả Hoàng
thượng cũng không dám làm gì phụ thân, người nói xem có đúng không?"
Đừng nhìn bề ngoài của vị Đại tiểu thư này là thiên kim được nuông chiều từ nhỏ, nhưng loại quan hệ ích lợi này nàng ta vẫn có thể phân biệt rõ
ràng. Cũng coi như là nàng ta cũng hơi khôn vặt một chút, chỉ là cái
“khôn” này của nàng lại dùng để hại người khác, nên ngàn vạn lần không
nên dùng đến. Thế nhưng nàng ta lại muốn đụng vào người không nên đụng
vào. Chỉ như vậy thôi, cũng đoán được tương lai sau này của nàng ta sẽ
thê thảm thế nào.
"Làm vậy sao được? Người cùng Thượng Quan gia đính hôn chính là Tam muội của con, đây là điều thiên hạ đều biết. Nếu làm như vậy, đừng nói
Thượng Quan gia mà ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ có dị nghị. Chuyện này
rõ ràng là không đem tôn nghiêm của Hoàng thất để vào trong mắt sao?
Không được, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho con dính vào chuyện
này." Lá gan nha đầu này cũng thật quá lớn mà, chuyện này nếu không cẩn
thận, rất có thể sẽ chọc giận thánh nhan, mặc dù ông không lo Hoàng
thượng có thể làm gì ông, nhưng chắc chắn cũng sẽ không có kết quả gì
tốt.
"Phụ thân, người nghe nữ nhi giải thích. . ." Nàng ta nói xong liền làm
dấu ý bảo Ôn Hải Thiên ghé tai lại gần, sau đó liền nhỏ giọng nói vài
câu. Mà sắc mặt của Ôn Hải Thiên đầu tiên là xanh mét dần dần chuyển
thành bình thường, cuối cùng còn mừng rỡ gật đầu cười, nói: "Được, chủ ý này rất hay. Vậy con mau đi xuống an bài đi, làm cẩn thận một chút,
đừng để cho người khác bắt được đằng chuôi."
"Con biết rồi thưa cha, nữ nhi làm việc thì người cứ yên tâm đi, nhất
định sẽ làm được, đến một giọt nước cũng không lọt được." Mục đích của
nàng rốt cuộc đã đạt thành, cũng không uổng phí nàng kiên trì chịu khổ
đi thuyết phục phụ thân. Nha đầu thối, đây chính là hậu quả của việc
ngươi đối nghịch với ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Ai bảo
ngươi dám đắc tội với bản tiểu thư, ta không chỉnh chết ngươi mới là lạ!
"Đi đi." Mệt mỏi phất phất tay, ý bảo nàng đi xuống làm việc. Còn ông
thì muốn nghỉ ngơi thật tốt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự
khiến ông khó ứng phó không được.
Huyết Đại ở trong phủ yên lặng qua mấy ngày. Trong mấy ngày nay không có ai tới quấy rầy nàng, khiến nàng vô cùng mừng rỡ sống thanh nhàn.
Nhưng cái loại an tĩnh quỷ dị này không thể khiến nàng tĩnh tâm được, nó cho nàng cảm giác giống như đây là an bình trước giông bão, giống như
là dự báo sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ban đầu nàng muốn chờ sau khi từ hôn
Thượng Quan Cẩn Nam xong, sẽ một mình rời khỏi nơi này, tiếc rằng mọi
chuyện diễn ra lại ngoài dự đoán của nàng.
Ngày hôm đó, ánh nắng tươi sáng, khi Huyết Đại đang an tĩnh ngồi trên
xích đu dưới tàng cây để đọc sách, thì thấy có người vội vã chạy tới chỗ của nàng. Điều này nàng đã sớm chú ý tới, chỉ là lười phản ứng thôi.
"Tam tiểu thư, lão gia cho gọi người qua, nói là có việc gấp tìm." Một
người làm vội vàng đi tới bên người nàng nói ra mục đích hắn đến đây,
nhưng hắn đợi hồi lâu vẫn không thấy người đang ngồi trên xích đu trả
lời hắn, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn cái nào, giống như không
hề nghe thấy lời nói của hắn. Điều này khiến hắn không khỏi buồn bực,
chẳng lẽ kẻ ngu này bị điếc rồi hả? Nếu không thì tại sao nàng ta không
để ý tới người khác đang nói chuyện với mình chứ? Nhưng hắn cũng không
ngờ rằng là Huyết Đại cố ý không để ý tới hắn, vì hắn không nghĩ tới khả năng đó, bởi vì mọi người trong phủ đều biết chuyện Tam tiểu thư là một kẻ đần độn, mà một kẻ đần độn làm sao còn có thể cố ý không để ý tới
người khác chứ? Dù là vậy nhưng nàng ta cũng không thể nào giả bộ giống y như thật được chứ?