Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 50: Hình như nàng không giống trước đây



Editor : pemichio.

Beta : Song Ngư nhi.

"Dạ, dạ, nô tài đi ngay. . ." Hắn không ngừng. Vẻ mặt sợ hãi của tên nô tài kia bị Thượng Quan Cẩn Nam thu vào trong mắt khiến hắn không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ kẻ ngốc kia đã làm điều gì nên mới khiến cho tên nô tài này sợ hãi như vậy sao? Nhưng hắn cũng không thể nào ngờ rằng, Huyết Đại không hề làm gì cả, mà chỉ với một ánh mắt đã dọa sợ người ta đến mức không dám quay trở lại tìm nàng.

"Đợi chút." Đúng lúc tên nô tài đang muốn rời đi thì nghe thấy có người lên tiếng ngăn cản.

"Thượng Quan hiền chất, ngài còn có điều căn dặn gì sao?" Người vừa lên tiếng ngăn tên nô tài đi chính là Thượng Quan Cẩn Nam, mà vì một tiếng ngăn cản này của hắn khiến mọi người bên trong nhà nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, trong đó cũng bao gồm đại tiểu thư, Ôn Uyển Nhi.

"Không cần để hắn đi, hãy để ta đi xem một chút, thuận tiện tự mình mời nàng tới đây." Hắn có chút tò mò, rốt cuộc nàng đã làm cái gì mới có thể khiến một đấng mày râu sợ đến như vậy. Dường như, từ lúc xảy ra chuyện ngọc bội lần trước, thì nàng đã có chỗ nào đó không giống trước, nhưng rốt cuộc là không giống trước ở chỗ nào thì hắn lại không nói ra được. Nói chung là so với Ôn Mạt trước đây, cứ như là hai người khác nhau. Đúng rồi, hai tính tình hoàn toàn khác nhau! Chẳng lẽ vì lần đó không khiến nàng chết đuối, ngược lại khiến nàng trở nên thông minh hơn? Liệu có khả năng này không? Nhưng tại sao tính cách của nàng khác lúc trước, thì nên giải thích sao đây?

Trong một cái sân đơn giản mà sạch sẽ, một cô gái toàn thân áo trắng đang lười biếng nằm trên một chiếc xích đu để đọc sách. Thỉnh thoảng còn có mấy chú bươm buớm bay qua trước mắt nàng. Thậm chí còn có một chú nghịch ngợm đậu vào quần áo màu trắng của nàng. Nhưng người đang xem sách kia dường như không để ý tới điều đó chút nào, một mình đắm chìm trong một thế giới của riêng mình, đã đến cảnh giới vong ngã* rồi. Còn hắn thì cứ đứng ở đó nhìn nàng, sau một hồi lâu mới có thể phục hồi lại tinh thần.

* “Vong ngã” : nôm na là quên đi bản thân, quên đi cái tôi. Bước vào cảnh giới vong ngã có thể hiểu là quên đi bản thân bước vào một thế giới khác, hoặc khung cảnh khác, như ở đây là nữ chính chìm đắm vào thế giới trong sách.

Mặc dù tiếng bước chân của người tới rất nhỏ, nhưng Huyết Đại đã sớm phát hiện ra. Nàng không chỉ biết có người đến, mà qua việc nghe tiếng bước chân của người tới, nàng còn có thể biết được người tới có công lực không thấp. Mặc dù là vậy đi nửa, nàng cũng lười quay đầu lại liếc hắn một cái. Nàng biết nếu đối phương đã tới đây, thì nhất định là tới tìm nàng.

"Tất cả mọi người đang chờ ngươi đấy, vì sao ngươi vẫn còn ở đây chứ?" Vốn là hắn đang có một bụng khó chịu nhưng khi nhìn thấy nàng thì lại giảm đi rất nhiều. Hắn không hề còn sự chán ghét nàng lúc trước nữa. Đến chính hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác này.

"Bọn họ chờ là chuyện của bọn họ, ta cứ làm việc của ta, ngươi có ý kiến gì sao?" Đến ánh mắt cũng lười dành cho hắn một cái, chỉ khẽ kéo khóe miệng một cách giễu cợt, đúng kiểu việc đấy liên quan gì tới ta.

"Ngươi làm vậy mà được sao. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy làm như vậy là rất bất lịch sự à?" Nữ nhân này lại dám không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ vừa mới qua mấy ngày thôi, mà mình đã không còn chút sức quyến rũ với nàng sao? Nhìn nét mặt kia của nàng rõ rằng là khinh thường hắn, làm gì còn có nửa phần mê luyến lúc trước? Sau khi nghĩ ra điều này, trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái. Hình như nó giống với việc nếu một người vẫn luôn quấn lấy ngươi thì ngươi sẽ cảm thấy phiền chết đi được, nhưng đến một ngày nào đó người đó lại không còn để ý tới ngươi nữa, thì ngươi lại cảm giác như bị mất đi thứ gì đó, có chút khó có thể tiếp nhận. Chẳng lẽ cảm giác lúc này của hắn là như vậy sao? Vậy thì chờ thêm một khoảng thời gian nữa, sau khi quen với nó rồi, thì sẽ không sao thôi.

"Chẳng lẽ giống như Thượng Quan công tử xông vào nơi ở của người khác, thậm chí còn vênh mặt hất hàm, sai khiến chủ nhân nơi đó, mới là người lịch sự sao?" Lần này thì rốt cuộc nàng cũng đã để quyển sách trên tay xuống, khinh thường nhìn hắn một cái, nhíu nhíu cặp lông mày thanh tú, cất giọng nói thản nhiên.

"Thật đúng là mới không gặp ngươi mấy ngày thôi, chắc là ta phải lau mắt mà nhìn rõ ngươi rồi. Nhưng ta không phải tới để khua môi múa mép với ngươi, mà là tới để mời ngươi đến tiền thính, có chuyện muốn nói với ngươi." Thật không ngờ, nàng có thể bình tĩnh phản bác lời nói của hắn như vậy. Vốn hắn còn cho rằng, coi như nàng đã không còn sự ngu dại lúc trước nữa, nhưng dựa vào tác phong nhanh nhẹn và phong thái bất phàm của hắn, thì cũng sẽ không bị nàng khinh thường như vậy chứ? Nhưng ngoài tưởng tượng của hắn, nàng đã làm như vậy, khiến cho hắn có cảm giác thất bại. Gửi thanks

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.