"Hiện giờ ta không rảnh, đợi khi nào ta rảnh thì sẽ tới đó." Bọn họ mà tìm
nàng thì làm sao có thể là chuyện tốt đẹp gì chứ? Chắc chắn không có
ngoài việc bọn họ không muốn đại tiểu thư của mình phải gả cho một kẻ
tàn phế, nên bắt nàng gả thay. Trừ cái chuyện này ra, nàng thật không
nghĩ được lí do nào khác để bọn họ lại tìm nàng.
". . ." Nữ nhân
này là không phải đã quá cuồng vọng sao? Không nể mặt hắn thì thôi, ngay cả mặt mũi của chủ nhân trong phủ này, chính là phụ thân của nàng, nàng đều không bỏ vào trong mắt. Dõi mắt nhìn lqđ khắp kinh đô này, làm gì
còn có người to gan hơn nàng chứ? Hắn nghĩ, nhất định là không có, chắc
chắn là không có khả năng sẽ có một người như nàng.
"Ngươi bảo
như vậy mà là không rảnh sao? Vậy khi nào thì ngươi mới rảnh?" Nữ nhân
này thật đúng là làm cho hắn không còn lời gì để nói. Miệng nàng nói
mình không rảnh, nhưng rồi lại lười biếng nằm lại trên xích đu, cầm sách lên tiếp tục đọc. Còn hắn, hình như cũng bị nàng lqđ xem như không khí
rồi, giống lqđ như không được người khác coi trọng.
"Đợi đến khi
nào ta rảnh thì tự nhiên ta sẽ rãnh." Vốn dĩ hắn đã rất im lặng không
nói lời nào nữa, nhưng giờ phút này, khóe miệng cũng không nhịn co giật, cái gì mà là đợi đến khi nào ta rảnh thì tự nhiên ta sẽ rảnh? Còn có
lời từ chối như vậy sao, cũng mệt cho nàng khi nói còn còn có thể nói
với cái giọng nghiêm túc như vậy!
"Rõ ràng là ngươi đang muốn từ
chối không muốn gặp mặt chúng ta mà! Chẳng lẽ ngươi đã biết mục đích hôm nay chúng ta tới tìm ngươi sao? Hay là, ngươi vẫn còn thích ta, nên mới sợ đối mặt với mọi người?" Nhìn bộ dáng bình tĩnh không coi ai ra gì
của nàng khiến trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ngọn lửa vô danh.
Đã vậy thì hắn sẽ dùng chiêu khích tướng với nàng, để xem nàng còn có thể bình tĩnh đến khi nào?
"Tự luyến không phải là sai, nên ngươi cứ tiếp tục, nhưng thứ cho ta không
theo ngươi được." Ý định của hắn nàng cũng đoán được mấy phần, nàng
không tức giận giống như hắn muốn, mà vẫn bình tĩnh giống như trước. Sau khi ném lại mấy câu này liền quay lưng bỏ đi, để lại một mình Thượng
Quan Cẩn Nam ngây ngốc đứng ở nơi đó. Hồi lâu sau hắn cũng đành phải bất đắc dĩ xoay người rời đi.
“Cái gì? Nghịch nữ kia dám không nể
mặt hiền chất sao? Ai cho nó cái gan đó vậy, trong mắt nó còn có trưởng
bối ta đây không hả?” Ôn Hải Thiên thấy Thượng Quan Cẩm Nam phí công trở về, không lqđ khỏi hỏi thăm một chút tình huống, sau khi nghe Thượng
Quan Cẩm Nam giải thích xong thì lập tức đập bàn tức giận.
“Theo
vãn bối thấy, việc này tạm thời bỏ qua đi, đợi sau này rồi bàn bạc lại.” Hôm nay gặp lại, hắn phát hiện mình cũng không quá ghét nàng như trong
tưởng tượng, ngược lại còn có một loại cảm giác rất khó nói, vậy nên,
đối với chuyện hôm nay hắn cũng không còn nóng lòng nữa.
“Như vậy sao được chứ Thượng Quan công tử? Chuyện hôm nay đã sắp xếp xong cả
rồi, ta thấy căn bản là Tam muội đang cố ý, chúng ta không thể để nàng
ta quen thói kiêu căng như thế được? Cứ nghe theo lời nàng ta thì phủ Hộ Quốc Tướng Quân chúng ta không phải sẽ loạn lên sao?” Không đợi đến Ôn
Hải Thiên lên tiếng, Ôn Uyển Nhi đã vội vàng đứng dậy, dùng lời lẽ chuẩn lqđ xác chỉ trích sự sai trái của Ôn Mạt, cho rằng là nàng cố tình
không chịu buông tay nên mới làm thế.
"Thật ra Tam tiểu thư cũng
không muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo gì cả. Lời nói vừa rồi của Đại
tiểu thư có chút không đúng rồi, dù sao cũng là tỷ muội với nhau, cần gì phải lúc nào cũng nói xấu nàng ấy?" Hắn vốn nên vô cùng chán ghét Huyết Đại, nhưng không hiểu sao lúc này lại đi nói đỡ cho nàng ấy. Điều này
làm cho những người trên đại sảnh đều bất ngờ. Chẳng phải Thượng Quan
công tử rất ghét nhất cái người ngu ngốc đó sao? Tại sao bây giờ lại đi
nói giúp nàng?
"Thượng Quan công tử, chỉ là Uyển Nhi. . ." Nàng
uất ức nhìn lên nam nhân trước mắt, người sắp trở thành phu quân của
nàng, hy vọng hắn sẽ mở miệng nói giúp nàng mấy câu. Chỉ tiếc rằng lời
nàng còn chưa nói xong, thì đã bị người khác cắt đứt, không thể làm gì
khác hơn là tức giận nhìn chằm lqđ chằm bóng dáng màu trắng đang chậm
rãi tiến tới.