Có hai thanh niên đang hẹn hò trên nóc nhà không ai khác chính là A Tú cùng tiểu Trúc, trời lạnh thế mà mà hai đứa thừa năng lượng lại leo lên tuốt tên đó, đêm nay canh cũng chăng đẹp gì không có sao, mặt trăng thì bị mây đen che hơn một nữa.
* A Tú: Công nhận cô nướng gà ngon thật đấy!
* Tiêu Trúc: Ngươi khen bằng thừa, những người biết thương thức đồ ăn ngon thì chắc cũng sẽ nấu ngon thôi! Mà trời lạnh thế này có một miếng gà nướng ăn thế này là hết sảy!
* A Tú: Đúng, đúng! Hôm nay vương gia cho chúng ta nghỉ sớm mới có thời gian lên rừng mà bắt gà về ăn đấy!
* Tiêu Túc: Ừm, ngươi nói làm ta mới để ý thấy từ khi vương gia về đây không có đêm nào mà ngài ấy xa vương phi nữa bước, dạo này còn ở cùng vương phi cả ngày lẫn đêm làm cho những thị vệ như chúng ta đây vô cùng rãnh rỗi!
* A Tú: Ừm, lúc công việc lên công việc xuống thì than trời trách đất nhưng bây giờ cứ thấy tống vắng sao ấy, thà rằng làm nhiều chứ như này hoài chắc sầu não mất thôi!
* Tiêu Trúc: Vậy ta so ra ta vẫn ổn hơn ngươi còn làm ở vườn thuốc chạy ra chạy vào, chứ ngươi không ghi sổ sách với chạy mấy chuyện vặt thì ngồi không như vậy chán chết! Hay để ta nói với vương phi cho ngươi qua làm cùng ta cho đỡ chán!
* A Tú: Ta có biết chút gì về thuốc đâu mà làm, lỡ như gây họa thì vương gia đá đít ta vào chuồng ngựa, ngày ngày ăn ngu cùng ngựa chắc ta sẽ thành con ngựa luôn quá!
Số A Tú nó cứ lận đận sao ấy, người ta nói con gái mới khổ nhiều, đàn ông thì khổ bao nhiêu nhưng đối với A Tú là một tường hợp đặc biệt, nghe đến thế ăn gà cũng chẳng ngon nhưng A Tú vẫn ăn vô cùng ngon miệng vậy mà than như đúng rồi.
* Đằng Cảnh: Thật sự nàng làm ta ngạc nhiên lắm đấy, chỉ mới chạm nhẹ tay hoàng hậu mà muội bắt được hỉ mạch vậy nàng chạm ta rất nhiều lần có chuẩn đoán ta bị gì không?
* Lam Ninh: Ta còn ngạc nhiên đấy còn ngài vô cùng khỏe mạnh thế này thường là ngài chỉ bị thương ngoài da thôi, lục phụ ngũ tạng vẫn rất tốt nhưng những vết thương của ngài toàn là những vết thương chí mạng!
* Đằng Cảnh: Có lần hoàng thượng và hoàng hậu bị người ta ám sát khi hai người còn nhỏ, tiên hoàng lúc đó đã trực tiếp ra ứng cứu hai người, trên người không hề có một vết thương nhưng thái y chuẩn đoán mạch tượng có thể yếu hơn người bình thường. Lúc đó hoàng thái hậu đã đưa thái tử là hoàng thượng bây giờ đi lên núi tìm một vị cao nhân chữa trị nên sức khỏe bây giờ của người vô cùng tốt, mạch tượng hoạt động như cũ. Còn hoàng hậu hít quá nhiều khí độc, không thể đi xa chỉ có thể chữa trị tại cung và dựa vào đơn thuốc của vị cao nhân kia, may mắn sức khỏe dàn hồi phục nhưng mạch tượng thì hơi yếu và khả năng sinh con sau này rất khó.
* Lam Ninh: Bây giờ ta mới hiểu sao lúc nãy người không nói trước để ta đỡ bở ngỡ!
* Đằng Cảnh: Ưm, xin lỗi nàng! Nàng có muốn nghe chuyện tiếp không?
* Lam Ninh: Có chứ ngài mau kể đi!
* Đằng Cảnh: Vậy để ta đi lấy nước rửa chân cho nàng, nàng đi thay quần áo đi!
* Lam Ninh: (vô cùng ngạc nhiên) Chuyện này ta tự làm được!
* Đằng Cảnh: (nhìn qua)
* Lam Ninh: Ờ ta đi thay đồ!
* Đằng Cảnh: (mỉm cười)
Lam Ninh ngồi trên giường đưa chân để Đằng Cảnh rửa, từng thao tác vô cùng nhẹ nhàng lúc rửa còn bấm vào những huyệt đạo làm người Lam Ninh vô cùng thoải mái.
* Lam Ninh: Ngài đã từng rửa chân cho ai sao?
* Đằng Cảnh: Không,chỉ có mình nàng!
* Lam Ninh: Nhưng ngài làm vô cùng chuyên nghiệp!
* Đằng Cảnh: Vậy sau này mỗi ngày ta đều rửa chân cho nàng!
Sau đó Đằng Cảnh đem nước đi và bản thân cũng đi tắm rửa, Lam Ninh ngồi trên giường đầu ốc vẫn luôn nghĩ về chuyện của hoàng hậu, cô ấy vô cùng tò mò về vị cao nhân đã chữa khỏi bệnh, điều Lam Ninh muốn nhất là được gặp vị cao nhân đó nhưng lỡ ông ấy đã qua đời rồi thì sao.
* Đằng Cảnh: Đang thẩn thờ gì đấy, nằm xuống đi nàng đứng cả ngày trời rồi!
* Lam Ninh: (ngoan ngoãn nằm xuống) Vương gia kể tiếp đi!
* Đằng Cảnh: Ừm, lúc mà hoàng thái hậu cùng hoàng thượng nghe thế vô cùng buồn, hai người là thanh mai trúc mã dự là sau này sẽ trở thành hoàng hậu nhưng không ngờ chuyện xấu ập đến. Lúc đó người biết chuyện này cũng chỉ có vài người thân thuộc, bên phía gia đình của hoàng hậu cũng xin với tiên hoàng hủy bỏ mối hôn sự này tiên hoàng vô cùng đắn đo hai người thân như hình với bóng nhưng sau này hoàng hậu không sinh được há chẳng phải tạo cơ hội cho quan thần đưa người thân vào thì triều chính vô cùng loạn.
* Lam Ninh: Lúc đó hoàng thượng nghĩ thế nào?
* Đằng Cảnh: Huynh ấy vô cùng buồn đã rất nhiều lần đi cầu tiên hoàng lẫn hoàng thái hậu nhưng không ai nói gì. Hoàng huynh vẫn đều đặn đến thăm hoàng hậu, luôn cận kề dù lúc đó người bận rất nhiều thứ phụ thân của hoàng hậu nhìn hai người vo cùng đau xót, đâu ai nỡ chia lìa tình cảm hai người!
* Lam Ninh: Oa bây giờ hoàng thượng có bận thế nào nhưng lúc rãnh đều ở bên hoàng hậu tỷ tỷ!
* Đằng Cảnh: Tiên hoàng thấy thế thì cũng không nỡ nên đã đặt ra cho hoàng huynh nột thử thách là phải điều binh dẹp loạn ở phía bắc, huynh ấy đã nhận nhiệm vụ đó ngay!
* Lam Ninh: Lúc đó vương gia ở đâu?
* Đằng Cảnh: Lúc đó ta đang trấn giữ ở biên giới, các đệ đệ thì còn nhỏ chưa bao giờ ra chiến trường nên chỉ có một mình hoàng huynh điều binh. Huynh ấy đã đi tròn ba năm khi trở về cả người đầy vết thương, tóc bị cháy xén đi, chân bị thương đi không nổi nhưng không muốn ai dìu mình chỉ tự chống gậy mà đi.
* Lam Ninh: Oa ta không ngờ hoàng thượng vui vẻ hòa đồng lại từng trải qua chuyện như thế!
* Đằng Cảnh: Nàng biết không, khi người vừa bước qua cổng thành hoàng hậu đã chờ huynh ấy ngay đó. Vừa thấy hoàng hậu huynh ấy đã chạy lại ôm chầm lấy người. Sau một tháng chữa trị thì các vết thương và chân cũng đã phục hồi dần. Ngày thượng triều đầu tiên, tiên hoàng nhìn gương mặt quyết đoán lẫn mong chờ của hoàng huynh đã ra chiếu chỉ ban hôn cho hoàng huynh, khi hoàng hậu vừa tròn 18 sẽ sắc phong thành thái tử phi.
* Lam Ninh: Đúng là ông trời không phụ lòng!
* Đằng Cảnh: Cả hai người đã trải qua 2 năm chống chội với bệnh tật, 3 năm để chứng minh sự quyết tâm. Trước khi tiên hoàng băng hà đã sắc phong thái tử lên làm vua và thái tử lên làm hoàng hậu, trong ngày sắc phong ấy vị cao nhân năm xưa cũng đến đó, ông ấy đi thẳng đến chỗ hoàng hậu và bắt ra được người có hỉ mạch.
* Lam Ninh: Nhiều chuyện ngạc nhiên quá, ông ấy giống như thần thế!
* Đằng Cảnh: Ừm, lúc đó ta nhìn vào ánh mắt của người đó vô cùng cương trực, không có chút gì gọi là sợ sệt. Ông ấy bắt ra hỉ mạch ai cũng vui mừng, người vui nhất là tiên hoàng sau này ta mới biết được đó là di nguyện cuối cùng của người!
* Lam Ninh: Một câu chuyện cảm động thật! Vương gia thiếp vừa phát hiện một chuyện có phải vị thái y lúc nãy là đệ tử của vị cao nhân đó không?
* Đằng Cảnh: Đúng là vương phi của ta, nàng nói đúng rồi đấy! Trên thế gian hiếm có ai bắt được mạch của hoàng hậu nên trước khi rời đi ông ấy đã để lại đồ đệ thân cận của mình bên cạnh hoàng hậu để chăm sóc cho người!
* Lam Ninh: Vậy rồi vị cao nhân đó đâu?
* Đằng Cảnh: Nhiều người cố đi tìm ông ấy nhưng không có tung tích sợ rằng ông ấy đã mất vì lúc ấy ông cũng đã già lắm rồi ngay cả đồ đệ cũng ngang bằng tuổi với Khánh công công!