Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 170: Cầu Hôn



Mọi người đã đợi rất lâu nhưng không ai có cảm giác sốt sắn mong chờ gì cả vẫn cứ từ từ bình thản, ngay cả hoàng thượng còn đợi Đằng Cảnh lên triều trễ mỗi ngày và suốt nhiều năm qua bây giờ đợi thêm cũng có làm sao.

Ngũ vương gia từ lúc đến đây ngoan như một con cún, ngồi yên một chỗ ai cho gì ăn nấy không cho thì thôi cũng không phàn nàn kêu ca.

- Đằng Khương Phong: Mình cảm thấy mình đã ra dáng một vị vương gia tôn kính!

- Phỉ Lan: Mong ngũ vương gia cố gắng phát huy!

Thường thì ngũ vương gia lên triều cũng làm trời làm đất trên đó, không nể nang ai cả nhưng hôm nay có Phỉ Lan đứng sau sửa lưng nên đâu dám làm gì. Nên tam vương gia, hai người ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh vô cùng phong thái còn sang hơn cả hoàng thượng với hoàng hậu. Người cứ thấp thỏm đứng ngồi không yên nãy giờ chỉ có mình bánh bao nhỏ, thái tử chuyển đổi cảm xúc từ mong chờ đến bình thường bây giờ là chuyển qua lo lắng.

- Bánh bao nhỏ: Khánh công công ơi, thúc mẫu sao lâu đi ra thế ạ?

- Khánh công công: Đây là dịp quan trọng chắc là vương gia chuẩn bị kỹ cho vương phi!

Hôm nay là ngày mẹ Lam Ninh đi siêu âm định kỳ thai nhi vô cùng khỏe mạnh, cha Lam Ninh cũng an tâm. Lúc trước mang thai Lam Ninh vô cùng khó khăn nên lần này ai ai cũng sợ lịch sử lặp lại chỉ cầu mong mọi sự bình an, nhận được tin tốt cả cha mẹ Lam Ninh trở về báo tin ngay cho ông nội. Khi bước vào nhà thì một cảnh tưởng “sáng lóa” hiện ra trước mặt hai người.

- Cha Lam Ninh: Sao cha bày biện trang sức ra thế cha?

- Ông nội: Lúc nãy cha đang ngủ trưa thì mơ thấy có người đến dạm hỏi thỏ con, người con trai đó giàu vô cùng mang đến bao nhiêu sính lễ ta sợ mình lép vế nên choàng tỉnh dậy ra đếm xem nhiều không để biết còn mua thêm!

- Mẹ Lam Ninh: Nhưng hiện tại là nhiều lắm rồi cha ơi, không ai giàu qua cha cả!

- Ông nội: Đâu có, trong giấc mơ người ta mang đến cả rương đấy y như cái rương đựng vũ khí chuyên dụng của chúng ta!

- Cha Lam Ninh: Làm gì có người giàu qua cha được, cha đã lo xa rồi!

Mặc kệ hai con của mình khuyên, ông cứ tiếp tục ngồi đếm rồi sắp xếp lại vô cùng cẩn thận sau đó đóng hộp lại dán một miếng giấy bên ngoài “của thỏ nhỏ”, ghi vậy rồi ai dám động vào.

Cha mẹ Lam Ninh trở về phòng hai người nhìn nhau cười mỉm không dám cười lớn sợ ảnh hưởng đến ông, chưa gì hết mà ông đã chuẩn bị đầy đủ thế kia mà ai lại đi ganh tỵ với cháu rể của mình.

Đang cài trâm lên tóc Lam Ninh bỗng Đằng Cảnh lại bị ắt xì, cảm giác quê vô cùng tóc Lam Ninh thơm thế cơ mà đâu phải mùi phổ thông đâu mà hành động thế.

- Lam Ninh: Sao thế?

- Đằng Cảnh: Ta xin lỗi vì hành động vô ý này!

- Lam Ninh: Người ta nói khi có người nhắc mình thì bản thân sẽ bị ắt xì đấy! (mỉm cười)

Nghe thế thì trong đầu Đằng Cảnh nhớ đến tên chủ soái của Hỏa lan quốc, chỉ có mình hắn dám hối thúc vương gia đã thế thì càng kéo dài thời gian hơn nữa.

- Hoàng thượng: Quan ngự sử thua rồi! Ván thứ ba rồi đấy chơi nữa không?

Ngoài đây bây giờ thành hội thao luôn rồi, người dân vẫn tập trung đông đúc vừa ngóng chờ để diện kiến vương phi tương lai vừa cổ vũ quan thần trong triều nhưng tất cả đều thua, ở đây không có đối thủ của hoàng thượng.

Sau một thời gian chờ đợi, Bảo Thạch nghe bên trong có tiếng tằng hắng của vương gia lập tức ra lệnh ai về vị trí nấy, tất cả đã vào vị trí mọi ánh mắt tập trung nhìn về một hướng. Vương gia mở cửa dìu Lam Ninh đi ra, mọi người lập tức vỗ tay trước sự ngỡ ngàng của vương phi.

Lam Ninh đưa ánh mắt tìm kiếm câu trả lời trên người Đằng Cảnh nhưng vẫn im lặng nhìn trìu mến, lập tức vương gia vén tà áo mình quỳ xuống trước Lam Ninh tay nắm lấy tay vương phi.

- Đằng Cảnh: Ta, Đằng Cảnh đại vương gia của Du quốc cầu hôm nay xin phép được cầu hôn Lam Ninh tiểu thư! Trước sự chứng kiến của thánh thượng cùng toàn thể thần dân Du quốc và sự chứng giám của trời đất muốn sống cùng đại vương phi đến suốt cuộc đời! (dõng dạc)

Mọi người hô to lên, hoa tung lên khắp trời, tiếng vỗ tay đồng điều vang vang khắp trời. Lam Ninh đứng đơ mặt ra mất nhiều giây, có nghĩ bản thân cũng không dám một lúc nào đó Đằng Cảnh lại cầu hôn trước bao nhiêu là người.

- Lam Ninh: (mở mắt to) Ơ, Đằng Cảnh!!!

Mọi người cười to lên khi thấy mặc vương phi ngạc nhiên đến sửng sốt nhưng trong lúc này vẫn gọi tên vương gia. Bỗng trông đám đông có tiếng vang lên “đồng ý đi, đồng ý đi”, Đằng Cảnh vẫn quỳ ngay đó chờ đợi Lam Ninh.

Theo phong tục của Du quốc là người nam quỳ xuống trước chân người nữ, nắm lấy tay không buông và khi người nữ đồng ý sẽ quỳ xuống đối diện với mặt và nắm lấy tay người nam đứng lên. Nhưng cái đó là người Du quốc, còn người xa lạ đến như Lam Ninh thì không biết, thế nên cô ấy cũng quỳ xuống đối diện mặt Đằng Cảnh, lấy tay sờ lấy lên mặt ngài ấy và hôn lên trán trước sự chứng kiến của mọi người.

Tiểu Phấn và tiểu Trúc là người cận kề sớm tối nên hiểu được hành động vừa rồi nên hô to lên.

- Tiểu Trúc: Vương phi đồng ý rồi đó mọi người!

Nghe thế mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng, những binh lính nhận nhiệm vụ rải hoa vì vui quá không rải từ từ mà đổ một lần cả rổ luôn, cả một biển hoa phủ đầy khắp vương phủ.

Phỉ Lan vui mừng quá nhảy lên ôm chầm lấy ngũ vương gia, Đằng Khương Phong há hốc mồm nhưng cũng ôm lại Phỉ Lan.

- Phỉ Lan: Cuối cùng vương phi cũng có hạnh phúc! (khóc nức nở)

Đằng Khương Phong vội lấy khăn tay ra chậm nước mắt an ủi cô ấy. Mộng Tranh đứng nép một bên tam vương gia bỗng Đằng Chính Hằng nói thì thầm vào tai mộng tranh.

- Đằng Chính Hằng: Nàng có muốn thử một lần không?

Mộng Tranh ngại ngùng đánh vào lưng tam vương gia một cái rồi chạy đi mất hút để ngài ấy ngồi một mình, nâng chén rượu lên uống nhưng miệng vẫn mỉm cười.

- Đằng Chính Hằng: Mỹ nhân đi mất rồi, rượu này sao nay ngọt quá ủ chưa đủ thời gian rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.