Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 262: 262: Chương 261





Lúc đi thì cảm thấy quảng đường xa xôi vời vợi còn lúc về thì cảm thấy đường xa hóa gần.

Chỉ vỏn vẹn ba ngày, đoàn người của vương phủ đã đến cổng thành kinh thành.

Khi đến nơi trời đã chập tối nhưng phía hoàng cung vẫn đốt đuốc sáng cả một trời đón tiếp đại vương gia vương phi hồi kinh.
"Bao lần đi, bao lần về cũng chỉ có một kiểu chào mừng!" - Đằng Cảnh tỏ ra không quan tâm.
"Nhìn vậy cũng hoành tráng quá chừng, chàng xem lung linh thế kia mà!" - Đôi mắt Lam Ninh sáng rỡ.
"Ừm, chỉ cần nàng thích!" - Đằng Cảnh u mê trước vẻ đẹp của Lam Ninh.
Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi Lam Ninh gặp mọi người trong cung.


Lần này tiếp đón vương gia và vương phi chỉ có mỗi tứ vương gia, A Hoang và Bảo Thạch nhưng mặt ai cũng tiều tụy và thiếu sức sống.
"Ơ chúng ta vào trong rồi có gì từ từ nói!" - Lam Ninh ngạc nhiên.
Không lẽ bây giờ Lam Ninh kêu người khiêng tất cả  mọi người vào coi bộ sẽ nhanh hơn.

Nhìn qua quốc sư Bảo Thạch đúng thảm luôn mắt thì hóp sâu, môi thì khô hốc, mặt mày xanh như tàu lá chuối còn tay chân giờ thì chỉ còn da bộc xương, còn gì nữa đâu là nam nhân vạn người mê.
"Bảo Thạch mệt quá thì về nghỉ đi!" - Lam Ninh thương cho Bảo Thạch
"Thần báo cáo tình hình một tháng địa ngục qua cho vương gia và vương phi rồi sau đó thần thăng luôn" - Bảo Thạch ráng lết đến ghế ngồi.
Bây giờ mà còn lễ nghi gì nữa, dù cả Đằng Cảnh và Lam Ninh vẫn chưa ngồi nhưng nhìn Bảo Thạch đứng còn không vững thì ai mà nỡ trách.
Sau khi báo hết tình hình của hoàng cung lẫn vương phủ thì Bảo Thạch cũng bị sốt luôn.

Lam Ninh lập tức kêu người vác Bảo Thạch về phòng mình, kêu Cận Nhị đi qua kê thuốc hạ sốt.

Còn đặc cách để Lạc rang qua chăm sóc cho Bảo Thạch, coi như thực hiện di nguyện cho quốc sư.
Đến sáng hôm sau thì cả vương gia và vương phi cùng lên triều xử lý công vụ.

Sau khi bãi triều thì Đằng Cảnh cùng A Tịnh tiếp tục xử lý nhiều việc còn dang dở, riêng Lam Ninh thì qua xem tình hình của hoàng thượng.
Vừa bước vào thì cảnh tượng đập ngay vào mắt vương phi là Bảo Thạch cũng có ở đây.


Hoàng thượng hiếm khi tìm được người bạn thấu hiểu như Bảo Thạch, nên khi nghe tin quốc sư cũng bị bệnh nên kêu người kê giường cạnh mình để tiện bề hàn huyên tâm sự.
Khi hoàng thượng nhìn thấy Lam Ninh thì vẻ mặt thay đổi ngay.

Về phần mà làm nũng thì nhà này chỉ có một kiểu, lập tức mếu mặt lên còn nước mắt rơi lả chả.
"Hu hu, Lam Ninh cuối cùng muội cũng trở về! Muội không biết đâu những ngày qua nơi đây vô cùng hỗn loạn, Chiêu Linh mang thai sức khỏe không mấy ổn định, Minh nhi thì ít khi đến thăm ta và ngay cả hậu của trẫm cũng lạnh lùng đuổi ta đi!"
"Vâng ạ, muội biết muội biết hoàng huynh ngồi lên đi đừng nằm dưới đất không khéo nhiễm lạnh!" - Lam Ninh lúng túng.
Hoàng thượng bây giờ tinh thần không mấy ổn định, một phần do vui mừng phấn khích khi thấy Lam Ninh trở về, một phần cảm thấy mình có chỗ dựa vào không còn những tháng ngày cực khổ làm việc như trâu bò nữa.
Có vài chuyện Đằng Cảnh chưa nắm rõ hết nên tính qua tìm huynh trưởng hỏi thăm, khi bước vào thấy Lam Ninh đang trông tình trạng khó xử khi bị hoàng thượng lải nhải không ngừng.
Vương gia nổi trận lôi đình nắm áo hoàng thượng ném lên giường không chút nương tay.
"Đệ muốn giết huynh sao? Ném cái gì mà không thương hoa tiếc ngọc gì cả!" - Hoàng thượng tủi thân.
"Ta chưa băm huynh ra trăm mãnh là may rồi đấy! Huynh đã có hoàng tẩu rồi có gì thì bám lấy tẩu ấy, đây là vương phi của đệ là của đệ! Đệ còn chưa bao giờ làm cô ấy khó xử như thế này!" - Đằng Cảnh tức giận.

"Bây giờ mọi người bình tĩnh ngồi xuống, có gì thì từ từ nói!" - Lam Ninh cố gắng giảng hòa.
Sau khi Đằng Cảnh chịu ngồi xuống nói chuyện đường hoàng với hoàng thượng thì lúc này Đằng Cảnh mới để Lam Ninh xem xét bệnh tình của hoàng thượng.
Nhưng chỉ được một lúc thì vương gia cũng mang vương phi về, đúng là tính chiếm hữu của vương gia rất cao.
Cả một ngày làm việc mệt mõi, cộng thêm có thêm  một ông vương gia lẻo đẻo theo sau khiến Lam Ninh quá mệt mõi, vừa đặt lưng xuống giường đã lăn ra ngủ ngay.
Trong khi ngủ Lam Ninh đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, Lam Ninh lạc bước vào một vườn trúc vô cùng rộng cô cứ đi mãi đi mãi mà khônh biết lối ra.
Bỗng trước mặt Lam Ninh xuất hiện bóng lưng một người phụ nữ, Lam Ninh chạy theo bóng lưng ấy và miệng vẫn luôn gọi người phía trước dừng lại để hỏi đường ra khỏi nơi đây.
Lam Ninh đã cố gắng chạy rất nhanh, rất nhanh để đuổi kịp nhưng đã không được.

Người phụ nữ ấy biến mất cùng với làn sương mờ ảo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.