Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 278: 278: Chương 277





Ông đứng ngay đó suy nghĩ mất một lúc xem mình nên chọn phương án nào, ông chỉ hù dọa mọi người thôi chứ ông không dám nhảy xuống đâu.

Hồ cá này do chính ông cùng Lam Ninh chăm sóc sao ông dám hủy nó đi được.
“Cha ơi! Nhà chưa đủ nhiều việc sao cha còn tạo thêm công ăn việc làm cho người làm thế!” – Chú Lam Ninh ngồi ôm đầu chán nản.
“Cha ơi! Con đang đi làm nhiệm vụ cũng phải quay về đây, cha thương tụi con thì cha xuống nhé!” – Cha Lam Ninh nhảy dù từ trên xuống.
Tiếp theo sau đó hai đứa cháu trai của ông cũng đi xe đến, thấy ông mình đứng ngay đó giữa ướt và khô cả hai đứa đều vô cùng hoảng loạn, thiếu điều muốn chạy lại bế ông xuống.

Nhưng khi hai đứa chạy lại thì ông huơ tay đuổi đi, còn hù dọa là ông đã đến đường cùng rồi không quay đầu lại được.
“Tính ra mình cũng muốn đi xuống rồi, mà nhìn mặt mấy thằng đực rựa này buồn chẳng muốn xuống.


Cái hồ này không phải hồ cá nhảy quách cho xong!” – Ông tự tủi thân với chính số phận của mình.
Lựa chọn cuối cùng và cũng duy nhất là ông nhảy vào vòng tay của người trợ lý mới, thà chết trong tay tên này còn đỡ hơn để mấy người đó lải nhải nhức cả đầu.
“Mau đem ta đi! Ở đây một giây, một phút nào nữa là ta chết mất!” – Ông nội ra lệnh.
Thế là người trợ lý phóng như bay qua mấy con đường, qua mấy gian phòng và nơi ha cánh là căn phòng cất giữ nhiều kỷ niệm của ông.
“Tôi biết xen vào việc của chủ mình là không phải phép, nhưng chủ tịch có thể cho tôi biết vì sao ông lại không thích con trai và cháu trai của mình được không?”
“Ta thật ra không ghét gì bọn chúng, chỉ là trong quá khứ ta thích có một cô con gái và người vợ quá cố của ta cũng thích con gái nhưng cuối cùng toàn ra mấy thằng con trai.

Sau đó thì con trai cả ta lấy vợ, ta cũng mong lần này sẽ được một hay nhiều cô cháu gái nhưng nó sản xuất thêm hai thằng con trai nữa.” – Ông nội đau tim theo từng lời nói.
“Ông trời biết trêu người thật!” – Trợ lý rót cho ông một ly trà.
“Vài năm sau thì thằng con thứ cũng lấy vợ lần nay ta không còn trông mong như trước nữa nhưng thật may là cuối cùng ta có một cô cháu gái.

Ấy vậy mà con bé lại mắc bệnh bẩm sinh, nhìn con bé phải chịu những cơn đau ta cũng đau lắm, vậy là ta dồn hết tình yêu thương cho Lam Ninh riết thành thói quen luôn!” – Ông cười hiền hậu.
“Những người con và những người cháu không buồn khi ông thiên vị với đại tiểu thư sao?”
“Không thiên vị gì cả, chúng còn cổ vũ ta nữa! Cái tính nhõng nhẽo của ta cũng do mấy thằng con trai đó ngày một nuôi lớn đấy!” – Ông cười to.
Thế là vui vẻ đôi đường, ông không giận ai mà cũng không ai dám giận ông cả.

Ai ai cũng biết khi ông còn trêu mọi người được là ông vẫn đang rất vui vẻ và khỏe mạnh không vì việc Lam Ninh không ở bên ông mà sinh tâm bệnh hay ảnh hưởng đến sức khỏe của ông.
“Ta chưa thấy ai đòi đi chơi xong lại lăn ra ngủ như thế này!” – Đằng Cảnh chỉ tay vào người sau lưng.

“Hôm nay vương phi mệt nên ngủ sớm ạ nhưng nô tỳ chưa từng thấy ai dễ ngủ như thế này, đang đi cái lăn ra ngủ liền!” – Tiểu Phấn xách giày của Lam Ninh.
“Vương phi đúng là trái ngược lại vương gia, vương gia thì khó ngủ có khi mấy đêm nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được!” – A Tịnh cầm túi thuốc của Lam Ninh.
“Vương phi của các ngươi là một con mèo con, đễ ăn dễ nuôi!” – Đằng Cảnh bước đi chậm.
“Thế còn vương gia là một con hổ già đúng không?” – Tiểu Phấn trêu ghẹo.
“Nhưng con hổ già này bị thu phục bởi một con mèo con!” – Đằng Cảnh mỉm cười.
Về đến vương phủ thì tiểu Phấn và a Tịnh mở cửa thật to để vương gia dễ dàng bế vương phi vào trong.

Nhưng không hiểu vương gia bế cẩn thận kiểu gì mà để đầu của Lam Ninh va đầu vào cạnh giường, nghe rõ một tiếng “cốp” luôn.
“Sao thúc thúc lại làm thúc mẫu bị đau? Thúc thúc không còn thương thúc mẫu nữa!” - Bánh bao nhỏ khóc thật to.
Không hiểu vì sao mà mỗi lần Đằng Cảnh làm việc xấu thì đều có sự xuất hiện của thái tử Minh Đan.

Nếu bánh bao nhỏ cứ khóc to thế này thì Lam Ninh sẽ tỉnh dậy mất.

Đằng Cảnh rơi vào tình huống khó xử một bên là dỗ Lam Ninh ngủ, một bên thì dỗ bánh bao nhỏ nín khóc.

Ngặt nổi thái tử chỉ có một mình đại vương gia dỗ mới nín, còn Lam Ninh thì không để ai dỗ ngủ ngoài mình.
Khó cho vương gia rồi! - Tiểu Phấn đứng nhìn.
Khó thật! - A Tịnh cũng đang nhìn.
Vương gia chỉ còn cách đặt bánh bao nhỏ lên giường dỗ cùng với Lam Ninh thuận cả đôi đường.
Bây giờ vương gia mới hiểu lí do vì sao Đằng Chính Hằng lại thích một tiểu công chúa hơn là một tiểu thái tử.

Thương nhất là hoàng thượng không biết hai thiên thần sắp chào đời như thế nào, nếu là hai công chúa thì quá tuyệt vời còn nếu là hai thái tử thì xác định ngài ấy sẽ trầm cảm mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.