Bao giờ đợi ngày mong cuối cùng Kỵ Danh cũng đến ngày Kỵ Danh lên đường sang Du quốc.
Không cần nhìn chỉ cần nghe âm thanh ríu rít là biết cậu ta nôn nóng đến chừng nào.
Chủ soái giữ hình ảnh, người cứ chạy ra chạy vào sẽ mất hình tượng của người! - Bạch Lâm hoa mắt.
Ta phải gấp rút lên, chậm một chút là trễ hết tiến độ! - Kỵ Danh vẫn tay chân thoăn thoắt.
Kỵ Danh nắm chân Bạch Lâm kéo lên xe ngựa, vì lần này là vinh dự cho cả một đất nước nên quốc vương bắt buộc phải đi bằng xe ngựa của Hỏa lan quốc.
Ngoài ra quốc vương còn kêu cả một hoạn quan chuyên phụ trách chuyện lễ nghi để kìm hãm cái tính ham vui của chủ soái lại.
Nhưng khi xe ngựa xuất phát thì không thấy bóng dáng của vị hoạn quan đó đâu nữa cả.
Chủ soái, người bỏ thái giám lễ nghi lại không sợ quốc vương phạt người nữa sao? - Bạch Lâm quay đầu nhìn ra sau.
Tại sao đi chơi lại phải dẫn ông thầy đó theo, mất cả vui! Cùng lắm khi trở về ta nói là đã quá giờ khởi hành mà thầy lễ nghi vẫn không thấy đâu, sợ làm chậm tiến độ của đoàn nên đành bỏ ông ta lại! - Kỵ Danh trả lời vô cùng điềm tĩnh.
Nói xong Kỵ Dang ngã lưng ra ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời gian qua công việc và áp lực đã đè nặng lên đôi vai của con sói đỏ đơn độc này, lúc nào trán cậu ta cũng nhăn lại đến bây giờ nằm thư giản vẫn thấy được vết hằng trên đó.
Đằng Cảnh lúc trước cũng như thế, gương mặt cau có còn đầu óc luôn trong trạng thái căng thẳng.
Bây giờ cuộc sống tinh thần của ngài ấy đã ổn hơn nhiều, đi qua những ngày giông bão mới trân trọng những ngày nắng đẹp.
Cùng lúc bên phía của Tuyết lễ quốc cũng xuất phát, khác với tinh thần hòa hảo của Hỏa lan quốc họ đi đến Du quốc với sự thù hận và mong muốn trả thù và thay thế vị trí đứng đầu của Du quốc hiện nay.
Tôi không cải trang có ổn không, lỡ như họ phát hiện thì...! - Hoa Thúy lo lắng.
Có cải trang hay không cũng chẳng sao, dù gì họ cũng biết cô là ai, ta là ai và hai chúng ta đến từ đâu! - Giọng nói bình tĩnh.
Ngài nghĩ lần này chúng ta có mang được chiến công nào về không? - Hoa Thúy nhìn cảnh vật xung quanh.
Ta đi để hoàn thành việc riêng của ta, từ trước đến nay ta không làm việc vì mục đích của ai cả.
Ta là người có suy nghĩ ích kỷ, làm sứ thần cho Tuyết lễ quốc cũng chỉ là dễ dàng hoàn thành mục tiêu của ta!
Ngài cũng không nghĩ cho mình sao?
Ha, ta sống được đến giờ là dựa vào việc trả thù thôi! - Giọng nói trầm.
Ngài cũng chưa từng yêu ai sao? - Giọng Hoa Thúy buồn buồn.
Ta yêu ai người đó sẽ khổ đấy! - Cười cho qua chuyện.
Từ lúc đó trở đi Hoa Thúy không nói thêm chuyện gì nữa.
Trong lòng cô ta bắt đầu xuất hiện nên những viễn cảnh khi người đó hoàn thành được mục tiêu sống của mình thì sẽ đi về đâu.
Nếu không có người bên cạnh trò chuyện hay chăm sóc như bây giờ thì ngài ấy chắc chỉ còn là một cái xác không hồn.
Lườm ta nữa đi, nhe nanh nữa đi, gầm nữa đi lúc sáng ngươi phách lối lắm kia mà! - Bảo Thạch dùng quạt che nữa mặt cười hả hê.
Bé sư tử đựa đã bị nhốt trong một chiếc củi thật to mặc dù trong đó có đầy đủ thức ăn, nước uống và cả đội người chăm sóc nhưng trong mặt cậu ta khá giận dữ.
Nếu không phải là vương gia nói chăm sóc ngươi khi khỏe lại thì trả về rừng thì ta đã đem hầm ngươi cho cá ăn rồi! Không biết điều mà giữ im lặng cho người khác, ở đó gầm với chả gừ! - Bảo Thạch phe phẩy quạt.
Nhìn hành động vẫy quạt của quốc sư cũng đủ làm cho con sư tử tức giận nhưng sức lực có hạn chỉ đành chịu bị nhốt trong đây cho ngươi ta ngắm nghía và trêu chọc..