Mặt đất dữ tợn, một mảnh tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Máu, vô biên vô tận, từ trên đài tam sinh lan tràn xuống, đem mặt đất nhuộm đẫm thành một mảnh màu hồng đen.
Tam giới luân hồi đài, tam sinh tam thế duyên, nơi tận cùng trên đài tam sinh Cửu Châu, lúc này những mảnh tích của bức tường đổ đầy đất, nơi nơi đều là thi thể, nơi nơi đều là dấu vết chém giết.
“Ngươi… Đi mau… Phốc…” Lúc này, chính giữa đài tam sinh, nam tử một thân đầy máu mạnh mẽ phun một ngụm máu tươi ra, thân thể chống đỡ không nỗi sắp ngã xuống, lại liều mạng cắn răng gắt gao đứng lên, cánh tay trái đã bị thương vô phương nhúc nhích, cánh tay phải lại cao cao giơ lên, giống như trụ chống trời chỉa lên phía trên không ngừng áp chế đá lớn vạn cân.
Cơ quan đá lớn không ngừng bị hạ thấp xuống, hai chân hắn đã lún thật sâu vào đất, lại vẫn không nhúc nhích cố chống đỡ.
“Vì sao?” Đứng ở trước mặt hắn, Mặc Thiên Thần đồng thời một thân là máu trong mắt thần sắc phức tạp, cơ hồ vô pháp dùng lời nói hình dung.
Vì sao? Nam nhân này xưng bá Cửu Châu nhất phương bị nàng xem như địch nhân, mỗi lần gặp mặt chính là không chết không ngừng tranh đấu, lúc này, là lúc nàng trúng mai phục vô lực xoay chuyển, lại ngàn dặm xa xôi chạy tới liều chết muốn cứu nàng rời đi.
Vì sao? Nàng không hiểu, vì sao?
Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần trước mắt vết thương chồng chất cả người đẫm máu, cái gì cũng không nói, chính là nhìn thật sâu, phảng phất một ánh mắt này, muốn đem nàng nhập vào linh hồn, muốn đem nàng ghi khắc ba đời.
Mặc Thiên Thần nắm chặt kiếm trong tay, Phong Sơ Cuồng, địch nhân của nàng, vì sao… Vì sao…
“Mặc Thiên Thần ngươi thế nhưng còn chưa chết…”
“Giết, giết tên phản đồ này…”
“Mặc Thiên Thần, lão phu hôm nay nhất định phải đem ngươi nghiền xương thành tro…”
“Giết a…”
“…”
Từng đợt ồn ào náo động theo gió lạnh sắc bén cuốn thẳng lên.,
Trước đài tam sinh ngoài trăm thước chi chít võ lâm đồng đạo, cao thủ hoàng tộc, cao thủ nhân tộc, đem nơi đây vây chật như nêm cối, cũng không dám tiến lên chém giết.
Bởi vì, trên đài tam sinh máu loãng gom lại thành dòng suối, có quá nhiều đồng bạn của bọn họ chết trên tay Mặc Thiên Thần và Phong Sơ Cuồng.
Phản đồ? Nàng Mặc Thiên Thần làm việc không thẹn trời đất, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện có lỗi với nhân tộc, vì sao kêu nàng phản đồ? Vì sao nhiều người như vậy muốn giết nàng? Vì sao? Vì sao?
Mặc Thiên Thần không hiểu, cũng nghĩ không ra.
Nàng không biết chuyến này nàng vốn muốn đi lấy linh dược cho người nàng thương yêu, vì sao lại thành tử địa? Vì sao nàng thành phản đồ nhân tộc?
Thật sự là, rất buồn cười.
“Còn không… Đi mau…” trận pháp cự thạch không ngừng áp chế, vốn bản thân bị trọng thương các vết thương trên người Phong Sơ Cuồng đã toàn bộ vỡ ra, máu như nước chảy xuống, lại gắt gao đứng vững.
“Đi?” Mặc Thiên Thần cười khổ một tiếng, hôm nay đã sơn cùng thủy tận, đi như thế nào, như thế nào đi ra ngoài, một thân kinh mạch của nàng đều đã đứt hết, nơi đây đã là tử địa của nàng.
Dựa lưng vào phía sau lưng Phong Sơ Cuồng, Mặc Thiên Thần không có nói mấy lời liên lụy Phong Sơ Cuồng, giờ này khắc này nói những thứ đó là không cần thiết, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện nàng tới đây? Nàng vì sao biến thành phản đồ?
Là ai, là ai âm thầm phía sau dùng độc thủ hãm hại nàng?
“Còn chưa giải quyết xong?” Đúng lúc này, dưới đài tam sinh một âm thanh rất nhỏ vang lên, rất nhẹ, rất nhỏ, xen lẫn trong huyên náo của mọi người, cơ hồ làm người ta nghe không được.