Thiết Bá Vương, đó là một cái tên? Thật sự là cùng dung nhan khí độ hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Bất quá hiện tại Mặc Thiên Thần không quan tâm vấn đề này: “Ta là người, ngươi là cây, ta đến đây là đại biểu Nhân Tộc hưng sư vấn tội, tuyệt sẽ không làm tổn hại danh dự Nhân Tộc.”
Nàng là tới hưng sư vấn tội, không phải đến làm bà già giặc cỏ.
Thiết Bá Vương nghe vậy nhíu mày, tỏ vẻ Mặc Thiên Thần hộ quốc đại tướng là tới tìm Mộc Hoàng hưng sư vấn tội, tình huống này… vậy chờ nàng đi về?
“Vậy ngươi lưu lại cho ta.” Chần chờ nửa ngày, Thiết Bá Vương đột nhiên chỉ vào Phong Sơ Cuồng, người này đi cùng bọn họ, lưu lại hắn Mặc Thiên Thần hẳn là sẽ về tìm hắn.
Giữ hắn? Giữ hắn làm lão công? Phong Sơ Cuồng cười lạnh đều lười cười lạnh, trường thương trong tay trực tiếp nhoáng một cái: “Ta không có hứng thú làm trượng phu ngươi.”
Lời này vừa nói ra, trên ngọn núi một trận âm thanh nhè nhẹ, tất cả đều là tiếng thực vật hút một ngụm khí lạnh.
Người này thật càn rỡ, thật càn rỡ, cư nhiên muốn làm trượng phu của đại vương, còn không thèm, trời ạ, a…
“Chỉ bằng ngươi…” Thiết Bá Vương hai mắt nheo lại, có sát khí.
Trường thương Phong Sơ Cuồng đưa ngang ngực, sớm không phải vấn đề sát khí.
Mặc Thiên Thần đứng giữa hai người, thấy Phong Sơ Cuồng và Thiết Bá Vương giương cung bạt kiếm, mi gian hơi nhíu đột nhiên nói: “Muốn giữ bọn ta lại không có khả năng, bất quá, ngươi nếu có thể để chúng ta rời đi, ngày khác chúng ta quay về Nhân Tộc, ta có thể suy nghĩ lưu lại một chút vật ấy cho ngươi.”
Đầu ngón tay đảo một cái, một bình đựng đầy nước linh tuyền xuất hiện trong bàn tay Mặc Thiên Thần.
Thiết Bá Vương nhanh tay như gió, nháy mắt đoạt đi mở ra ở chóp mũi ngửi một ngụm, biểu cảm kia… Hoàn toàn vô phương dùng lời nói mà hình dung được.
Phong Sơ Cuồng không nghĩ tới trong tay Mặc Thiên Thần có thứ người Mộc Tộc thích, thấy vậy lại lập tức đánh rắn phủ đầu, giống như cái gì đều biết nói: “Qua hay ở lại, một câu nói. Ta nói cho ngươi, qua thôn này lại không có cửa hàng nọ, hôm nay là bọn ta nể mặt ngươi mới đến, đợi đến ngày mai ngươi muốn mời chúng ta rời đi, lão tử còn không đồng ý, ta còn không tin ta chém không hết cỏ dại trên núi này.”
Vừa uy hiếp vừa dụ lợi, đàm phán cái gì, thủ đoạn Phong Sơ Cuồng cao hơn Mặc Thiên Thần.
Mặc Thiên Thần biết Phong Sơ Cuồng phương diện này so với nàng lợi hại, rõ ràng đứng ở bên cạnh Phong Sơ Cuồng không mở miệng.
Thiết Bá Vương nghe xong lời Phong Sơ Cuồng nói, nhíu mày.
Phong Sơ Cuồng lúc này không vội cũng không gấp, thu trường thương về tay hướng Mặc Thiên Thần nói: “Xem ra người khác không muốn chúng ta nể mặt hắn, cũng tốt, chúng ta…”
“Xem như ngươi lợi hại.” Phong Sơ Cuồng còn chưa nói xong, Thiết Bá Vương liền hung hăng ném ra ba chữ.
Người chạy, chết, vậy thứ tốt tự nhiên sẽ không có, hắn sẽ không chiếm được.
Mẹ nó, hắn cư nhiên cũng có ngày bị uy hiếp, hơn nữa còn không thể không tiếp nhận.
Thiết Bá Vương lạnh lạnh trừng mắt nhìn Phong Sơ Cuồng, sau đó đột nhiên sắc mặt vừa chuyển, đầy mặt yêu nghiệt nở nụ cười, vươn tay hướng Mặc Thiên Thần nói: “Vậy, hợp tác vui vẻ.”
Dám uy hiếp hắn, hừ. Bọn họ mới tiến vào Mộc Tộc, vậy hắn có rất nhiều thời gian đem bí mật trên người Mặc Thiên Thần đào ra. Giả sử đào không được, bọn họ cũng đừng nghĩ dễ dàng rời đi Mộc Tộc, muốn trở về Nhân Tộc tất yếu phải đi qua Thập Vạn Đại Sơn, hắn cũng không tin hắn giữ không được người, vậy trước mắt để bọn họ đi qua, chính mình cũng không chịu thiệt, không cần huyên náo lưỡng bại câu thương để cho người khác được hưởng lợi.
Phong Sơ Cuồng nhìn Thiết Bá Vương cười, âm thầm hừ lạnh một tiếng, lướt qua Mặc Thiên Thần, trực tiếp giơ tay cùng Thiết Bá Vương đánh một chưởng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Một lời nói đáng giá ngàn vàng.”