Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 120: Đại hội đổ mộc 4



“Khụ khụ.” Ho khan một tiếng điều chỉnh tư thái xong, Mặc Thiên Thần kéo ngón tay Phong Sơ Cuồng ra: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta đến xem náo nhiệt.” Thiết Bá Vương phe phẩy quạt lông chim, phi thường tự nhiên lập tức đi tới ngồi vào bên cạnh Mặc Thiên Thần.

Nhân Tộc tiến đến hưng sư vấn tội, chuyện náo nhiệt như vậy, hắn làm sao có thể không đến xem, huống hồ nơi này còn có Mặc Thiên Thần.

“Còn có, thân ái, ta nhớ ngươi.” Thiết Bá Vương quơ quạt chim, hướng tới Mặc Thiên Thần liền nở rộ ra tươi cười câu hồn phách người ta, một bên vươn tay lấy chén trà trong tay Mặc Thiên Thần.

Run rẩy, trên người Mặc Thiên Thần nháy mắt nổi da gà, thân ái …

“Cút ngay.” Hắc, đầy mặt hắc khí, Phong Sơ Cuồng nhanh tay cầm qua chén trà trong tay Mặc Thiên Thần, giương lên cổ uống sạch sẽ, sau đó đầy mặt sát khí nhìn Thiết Bá Vương.

ở trước mặt hắn đối với tiểu người hầu của hắn nói lời ngon tiếng ngọt, muốn tìm chết.

Thiết Bá Vương nghe xong thế nhưng cũng không tức giận, lắc lắc đầu nhìn Mặc Thiên Thần nói: “Thần Thần, này cũng không phải phòng của ngươi, đi, chúng ta về phòng của ngươi đi…”

“Ngươi muốn chết.” Phong Sơ Cuồng sắc mặt trầm xuống, tay càng tốc độ một phen kéo Mặc Thiên Thần qua ngồi ở trong lòng hắn, ôm lấy.

Dám cùng hắn cướp người.

“Thần Thần, ta cũng biết rất nhiều chuyện Mộc Tộc nha, thí dụ như Mộc tổng quản không chỉ là một tổng quản của tiểu viện, mà là đại tổng quản bên cạnh Mộc Hoàng, sau thừa tướng Mộc Tộc.” Thiết Bá Vương nhìn Phong Sơ Cuồng, khóe miệng cao cao phác họa lên, đối với Mặc Thiên Thần nói hai mắt lại một bước cũng không nhường nhìn Phong Sơ Cuồng: “Thần Thần, ngươi tới hỏi ta, có thể so với ruồi bọ không đầu ở Mộc Tộc, tốt hơn nhiều nha…”

Âm thanh tràn ngập dụ hoặc, người nghe đều muốn rớt hồn ra.

Mặc Thiên Thần nhìn Thiết Bá Vương, nàng thật muốn biết chuyện Mộc Tộc, có Thiết Bá Vương đến hỗ trợ, bọn họ khẳng định sẽ không cần đi đường vòng, chỉ là…

Quay đầu, Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng đen mặt cùng Thiết Bá Vương giương cung bạt kiếm, bất đắc dĩ giơ tay xoa nhẹ mi tâm.

Này không cần phải nói nàng cũng biết Phong Sơ Cuồng khẳng định là không đồng ý, ai, này…

Mặc Thiên Thần phát hiện từ khi nàng gặp Phong Sơ Cuồng, động tác xoa mi tâm liền nhiều hơn, nàng mới mười ba tuổi a, thế nào liền nhiều bất đắc dĩ như vậy chứ.

“Thiết Bá Vương, ngươi đừng khiêu chiến nhẫn nại của ta.”

“Nha, ngươi có nhẫn nại sao…”

“Cái kia, các ngươi…”

Gió thổi mây bay, ánh trăng chiếu xuống, cảnh đẹp.

Chính là, ít đi tranh cãi làm mất vui, dự đoán sẽ càng đẹp.

Một đêm thời gian như dòng chảy, đảo mắt đã qua.

Mặt trời mọc lên ở phương đông, đám sương tiêu tán, thực vật hoa cỏ đủ kiểu dáng từ trong sương sớm lộ ra, dáng vẽ lộng lẫy ướt át tươi mát, khiến tâm tình của người ta cũng sảng khoái lên.

Mẫu Đơn sơn trang, trừ Mộc Tộc hoàng tộc ra chính là một trong tứ đại gia tộc, Mẫu Đơn sơn trang đứng sừng sững ở phía đông Phượng Hoàng Thành, hôm nay, bên trong sơn trang trong ngoài náo nhiệt.

“Không biết hôm cắt ra dạng gì sẽ tốt?”

“Đúng vậy, phẩm mộc Mẫu Đơn gia tộc trân quý cất giữ ngàn năm, khẳng định là thứ tốt.”

“Vậy không nhất định, phế vật chính là phế vật, chẳng sợ trân quý ngàn năm cũng là phế vật…”

“Này cũng đúng, ta nói a…”

Vừa vào Mẫu Đơn sơn trang chung quanh trong vòng mười dặm, tiếng hỗn loạn đập vào mặt lao thẳng vào tay bọn người Mặc Thiên Thần, khiến bọn họ không muốn nghe cũng không được.

“Thật sự là náo nhiệt.” Mặc Thiên Thần một thân ăn mặc gọn gàng, thấy vậy một bên chậm rãi đi trước, một bên chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.