Mặc Thiên Thần cảm giác linh thảo trong không gian quả nhiên nhất tề thăng một cấp, khóe miệng giật giật nhìn Bàn Oa Oa trước mặt ánh mắt một mảnh lấp lánh tự kỷ, cứng ngắc gật gật đầu: “Lợi hại.”
“Nha, oa nhi là lợi hại nhất.” Được Mặc Thiên Thần ca ngợi, Bàn Oa Oa ở trong lòng Mặc Thiên Thần lăn qua lại, sau đó hốt một tiếng chạy đến bên cạnh Phong Sơ Cuồng, hai tay bao thành nắm tay chống quai hàm, một đôi mắt chớp a chớp nhìn Phong Sơ Cuồng, cả mắt chờ đợi, chỉ thiếu chút nữa nói ra, phụ thân khen ngợi ta đi, mau tới khen ngợi ta.
Phong Sơ Cuồng nhìn trước mặt cái gọi là mộc chi hoàng linh, mí mắt khống chế không nổi rút hai cái, hoàng linh không phải hẳn là chững chạc hơi thở rất lớn, như thiên hoàng tinh bát cấp kia, vừa ra đã uy chấn bát phương? Thế nào tiểu oa nhi thật nhỏ như mới sinh ra không lâu.
Giơ tay nhắc Tiểu Bàn Oa nhìn trái phải, Phong Sơ Cuồng ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Thần: “Thứ này ngươi nên xử lý như thế nào?”
“A, phụ thân mẫu thân các ngươi muốn ăn oa nhi?” Bị Phong Sơ Cuồng nắm ở trong tay Bàn Oa Oa mạnh mẽ mở to hai mắt, cơ hồ cực kỳ không thể tin nổi nhìn xem Mặc Thiên Thần lại nhìn xem Phong Sơ Cuồng, sau đó hai chân đạp một cái: “Oa oa oa, đừng ăn oa nhi, mẫu thân với phụ thân không thể ăn oa nhi, ô ô…”
Gào khóc, chân chính gào khóc.
Phong Sơ Cuồng nhìn nước mắt thật giống như đổ mưa rơi xuống, nháy mắt xối trên quần hắn, Bàn Oa Oa khóc thương thương tâm tâm, sắc mặt trong nháy mắt rối rắm.
Vung tay lên, đem Bàn Oa Oa ném cho Mặc Thiên Thần, Phong Sơ Cuồng mặt lạnh lùng nói: “Ngươi thu phục.”
Cái gì mà hoàng linh a, này là tính tình gì?
“Hắn mới sinh ra.” Lúc Phong Sơ Cuồng ném Bàn Oa Oa, Thiết Bá Vương một mực đi theo Mặc Thiên Thần bị Phong Sơ Cuồng quát lớn thế nào cũng không ly khai, luôn yên lặng không nói đột nhiên mở miệng.
“Có ý tứ gì?” Mặc Thiên Thần ôm Bàn Oa Oa trong tay khóc thương tâm cực kỳ, rối rắm hỏi.
“Mộc chi hoàng linh từ trong gỗ xuất ra, mới biến thành hình người, cũng như Nhân Tộc các ngươi nói mới sinh ra, tuy rằng hắn kế thừa năng lực mấy ngàn năm tu luyện, nhưng tính tình vẫn là trẻ con.” Thiết Bá Vương nhìn Bàn Oa Oa khóc lê hoa đái vũ thở dài một hơi.
“Trẻ con.” Mặc Thiên Thần nhìn Bàn Oa Oa trong lòng, thật sự hết chỗ nói rồi.
Mấy ngàn năm uẩn dục, cơ duyên sinh ra, mộc chi hoàng linh cũng sẽ thuận theo thiên đạo, theo trẻ con bắt đầu trưởng thành sao? Tuy rằng đứa trẻ này tựa hồ yêu nghiệt một chút.
“Phụ thân mẫu thân không cần ta nữa, ô ô… Ô ô…” Bàn Oa Oa khóc cơ hồ thân thể đều che phủ, dường như muốn quy về trong suốt.
“Còn không an ủi, một khi trong suốt trở về bản thể, nó sẽ chết.” Thiết Bá Vương thấy vậy khẩn trương nói.
Còn có thể chết? Lần này đừng nói Mặc Thiên Thần nóng nảy, cả Phong Sơ Cuồng cũng nhịn không được đứng lên.
“Không khóc, không khóc, chưa nói không cần con, cũng sẽ không ăn con, đừng thương tâm.” Mặc Thiên Thần nhất thời vỗ nhẹ mộc chi hoàng linh nói, bất quá xưng hô mẫu thân phụ thân kia, nàng thật đúng là kêu không được.
“Phụ thân… Muốn xử lý ta… …” Tiểu Bàn Oa đều khóc nấc cục.
Phong Sơ Cuồng vặn vẹo nghiêm mặt, thấy vậy hung hăng trừng Mặc Thiên Thần, gian nan mở miệng an ủi nói: “Không phải, ta là cho ngươi… cho mẫu thân ngươi tìm một chỗ tốt … Ở lại.”
Sống mười sáu năm, chưa từng có an ủi người khác, đối tượng còn là một tiểu thí oa nhi Mộc Tộc, Phong Sơ Cuồng cảm giác mặt đều bật không được