Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 137: Là trùng hợp sao 3



Mười vạn dặm non sông dứt bỏ, Nhân Hoàng chỉ cần không phải là heo hắn sẽ đáp ứng.

Cho nên, Mặc Thiên Thần và Nhân Hoàng thông qua hình ảnh truyền tin xong, Nhân Hoàng không có bất kỳ dị nghị tiếp nhận phương thức thành khẩn tạ lỗi này của Mộc Tộc, cũng chính miệng cho phép Mặc Thiên Thần đi Tấn Thành cùng Mộc Hoàng ký hiệp ước.

Có Nhân Hoàng chấp thuận, Mặc Thiên Thần và Phong Sơ Cuồng còn có cái gì để nói, không phải là Tấn Thành sao, kia sợ sẽ là đầm rồng hang hổ, bọn họ cũng phải xông vào.

Lập tức, Phong Sơ Cuồng cùng Mặc Thiên Thần mang theo một ngàn tinh binh, đi theo Liêm Thân Vương ngày đêm ngồi ngựa, đi Tấn Thành.

Phi ngựa, một loại ngựa bay.

Không phỉa phi thú, mà là một loại lá mây tre dệt thành ngựa.

Đối với việc cây cỏ dệt thành ngựa biết bay này, Phong Sơ Cuồng và Mặc Thiên Thần sau khi kiến thức qua thiên kì bách quái của Mộc Tộc, thật bình tĩnh tiếp nhận.

Hơn ngàn người cưỡi mấy trăm ngựa cỏ, phá không mà đi, tốc độ kiêu ngạo như phi ưng bay trên trời.

Điều này làm cho Phong Sơ Cuồng cùng Mặc Thiên Thần lại không nghĩ tới, hai người vốn cho là đi trên đường Tấn Thành trước, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề gì đó.

Kết quả không nghĩ tới Liêm Thân Vương cư nhiên dùng bay, như vậy trực tiếp vượt qua lục địa, khiến tất cả tập kích hoàn toàn không phát sinh, thật sự là làm cho bọn họ uổng công đề phòng.

Phong Sơ Cuồng cùng Mặc Thiên Thần ở trên ngựa cỏ liếc nhau một cái, chẳng lẽ bọn họ thực sự nhìn lầm thành ý Mộc Tộc?

Một ngày, ngắn ngủn một ngày thời gian, mấy trăm ngựa cỏ bay tứ tung gần phân nửa đông bắc Mộc Tộc, đáp xuống phía nam ba trăm dặm Tấn Thành.

“Hôm nay thời gian đã tối muộn, liền tạm thời ở trong trấn nhỏ này trọ lại, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi Tấn Thành.” Liêm Thân Vương đi đầu rơi xuống đất xong phân phó nói.

“Hai vị đại tướng, nơi này chính là trấn Thân Cổ, là một trấn nhỏ bên ngoài Tấn Thành phản loạn, hẳn là tương đối an toàn, nếu hướng bên trong đi, ban đêm chỉ sợ không quá an toàn, cho nên, đêm nay trước ở trong này trọ, ngày mai chúng ta lại đi.” Nhìn Mặc Thiên Thần trong mắt không hiểu, Liêm Thân Vương trầm giọng nói.

Nghe được lời này, Mặc Thiên Thần tự nhiên là không có dị nghị, lập tức gật đầu: “Thân vương đại nhân ngài an bày.”

Liêm Thân Vương hướng Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng gật đầu một cái, rất nhanh tránh ra bắt đầu an bày.

Đứng ở một bên im lặng không tiếng động Phong Sơ Cuồng thấy vậy, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Thiết Bá Vương sau lưng bọn họ lạnh lùng nói: “Có thật không?”

Phong Sơ Cuồng mạc danh kỳ diệu hỏi ngắn gọn một câu, người khác nghe không hiểu, bất quá Thiết Bá Vương đương nhiên là hiểu.

“Dựa vào cái gì?” Bất quá hiểu thì hiểu, hắn vì sao phải hướng Phong Sơ Cuồng giải thích.

Phong Sơ Cuồng nghe vậy không nói hai lời, trực tiếp lật tay một cái, giữa tay xuất hiện một cái bình nhỏ.

Thiết Bá Vương nhìn bình nhỏ, trong tay quạt xếp quơ quơ, bình nhỏ trong tay Phong Sơ Cuồng lập tức liền dừng ở trong tay của hắn, trong này là lực lượng tinh hoa trên người Mặc Thiên Thần, hắn ngửi ra.

“Hắn nói không sai, lần này Tấn Thành bên này phản loạn phạm vi là khống chế ở ngoài Thân Cổ, cũng chính là trước trấn nhỏ ba mươi dặm.” Thưởng thức bình nhỏ trong tay, Phong Sơ Cuồng đã trả thứ hắn thích, như vậy hắn cũng không để ý cho hắn chút tin tức, Thiết Bá Vương vung quạt lông chim.

“Đối tượng phản loạn?” Phong Sơ Cuồng nhìn Thiết Bá Vương.

Thiết Bá Vương vẫy vẫy cây quạt, vươn ngón tay cái cùng ngón trỏ chà xát, hướng Phong Sơ Cuồng cười.

Phong Sơ Cuồng thấy vậy sắc mặt trầm xuống, đáng chết Thiết Bá Vương một bình nước linh tuyền, cư nhiên chỉ trả lời một vấn đề liền lại mở miệng muốn.

“Khẩu vị không cần quá lớn.” Phong Sơ Cuồng âm u mở miệng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.