Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 15: Đảo loạn thiên hạ 4



“Thái tử, lui ra phía sau, ta đến.” Lúc này Ảnh hộ vệ cũng không sợ tiết lộ thân phận Huyền Thiên Hạo, người tới khẳng định đã biết bọn họ là ai.

Một cái di hình đổi ảnh, Ảnh hộ vệ tiếp được đối thủ Huyền Thiên Hạo.

Huyền Thiên Hạo lập tức lui ra phía sau, sau khi hít sâu một hơi, quay người liền chống lại tứ cấp cao thủ phía sau đánh tới, hắn là tứ cấp cao nhất, đối phó tứ cấp cao thủ còn được.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy một mảnh đao quang kiếm ảnh, mau cơ hồ khiến người nhìn không kịp, kích khởi cũng chỉ có đầy trời huyết sắc bay lên.

Không có lời nói dư thừa, chỉ có giơ tay chém xuống.

Chưa từng có nhiều chiêu số, chỉ có liều chết.

Ngón tay đứt đoạn tung bay trong kiếm quang, bãi cỏ xanh biếc bị màu máu thẩm thấu vô cùng đen.

“Thái tử, ngài bảo hộ xe, chúng ta giết ra ngoài.” Sắc mặt màu đỏ, Hồng hộ vệ vũ động một kiếm hai lưỡi trong tay khí thế như hồng hướng ra ngoài.

“Được.” Huyền Thiên Hạo bay vọt tới nóc xe, kiếm quang bao phủ tứ phương, bảo vệ xe độc giác thú.

Ảnh hộ vệ cùng Hồng hộ vệ ở phía trước giống như hai vị sát thần, điên cuồng mở đường.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.

Tuy rằng đều là ngũ cấp cao thủ, nhưng một tia sai biệt, thì sẽ không cách nào vãn hồi.

Ảnh hộ vệ và Hồng hộ vệ, đều là ngũ cấp cao nhất, chỉ kém một chút sẽ tiến vào hàng ngũ lục cấp cao thủ, bằng không Huyền Thiên Hạo cũng không dám chỉ mang theo hai người bọn họ đi đón Lãnh Trầm Hinh.

“Bảo vệ, không cho bọn họ lao ra..”

“Trước năm sau hai, mau…”

“Giết…”

Sát phạt đi, xe ngựa động.

Huyền Thiên Hạo một hàng điều khiển xe độc giác thú mạnh mẽ xông ra vòng mai phục.

Quang ảnh dao động, chém giết càng kịch liệt.

Nhưng mà, ở hướng bắc bọn họ không thấy một người chắp hai tay sau lưng đang nhìn tình huống nơi này, trên mặt thần sắc lộ ra một tia tức giận, sau đó, từ phía sau lấy ra một tiểu cung, bất quá cánh tay dài ngắn, mặt trên đặt một mũi tên màu vàng điêu khắc như phi ưng đi lên.

Màu vàng khí trời, vốn dưới ánh mặt trời sáng bóng màu vàng, nhưng mũi tên màu vàng lúc này lại ẩn ẩn một tia ánh sáng màu tím, nồng đậm khí thế bức người.

Sát khí, sát khí chân chính.

Trường Cung nhô lên cao, nhắm xe độc giác thú.

“Không tốt, sát khí.” Huyền Thiên Hạo vừa chém một người tập kích, còn chưa quay đầu đột nhiên cảm giác được cách đó không xa một cỗ sát khí làm hắn sởi gai óc chợt dâng lên, không khỏi hoảng hốt mạnh mẽ xoay người, đồng thời tay nhanh chóng hướng trong buồng xe chộp tới: “Mau ra đây, mau.” Người này nhắm ngay Mặc Thiên Thần, nhắm ngay.

“Mau lui lại.” Ảnh hộ vệ và Hồng hộ vệ lúc này cũng đã biến sắc, cả hai đồng thời lui về phía sau muốn đi bảo vệ Mặc Thiên Thần trong xe.

Lục cấp cao thủ, là lục cấp cao thủ, nhân tộc to như vậy chỉ có trăm vị lục cấp cao thủ.

Nhưng lúc này người vây bọn họ, không muốn sống nhào lên dây dưa cản trở bọn họ, chính là không cho bọn họ lui ra phía sau cứu giá.

Ánh mặt trời lóe ra, kinh hãi bất quá nháy mắt.

Hai ngón tay vừa động, tên dài màu tím phá không mà đến.

Không có tiếng gió bén nhọn, không có khí thế nguy hiểm, thậm chí không có sát khí bức người, chỉ như một người bình thường bắn tên ra.

Nhưng mà mũi tên này khiến cho đám người Huyền Thiên Hạo cơ hồ động đều động không được, đó là khí thế đè ép, đó là lực lượng vương giả cao hơn bọn họ một cấp.

Phía sau lưng nháy mắt một mảnh ướt át, mồ hôi, mồ hôi lạnh trong khoảnh khắc dầy đặc toàn thân Huyền Thiên Hạo, không dám động, không thể động, phảng phất bị người điểm huyệt, toàn thân đều cứng ngắc.

Không, không được, bên trong là Mặc Thiên Thần, cần phải cứu ra, cần phải cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.