Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 2: Hết thảy từ đầu 2



Thân thể Mặc Thiên Thần mạnh mẽ run lên, âm thanh này…

Âm thanh này nàng tuyệt đối không nghe lầm, dù trong vạn người nàng cũng có thể nghe ra, bởi vì, âm thanh này, nàng khắc ghi dưới đáy lòng, khắc vào trong linh hồn.

“Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo…” Giọng Mặc Thiên Thần run run.

Huyền Thiên Hạo, người trong lòng nàng, người bất chấp hết thảy yêu say đắm, vị hôn phu của nàng, vị hôn phu mà nàng cho rằng cũng đối với nàng yêu thương trả giá tất cả, vị hôn phu yêu nàng cũng như nàng yêu hắn, nhưng lúc này, âm thanh kia… âm thanh kia…

Không khí, trong nháy mắt đè nén kinh người.

Thân kiếm đỏ bừng, trường kiếm hiện huyết quang, chậm rãi từ trong tay Mặc Thiên Thần giơ lên.

“Ngươi điên rồi…” Cảm giác được hơi thở Mặc Thiên Thần đột nhiên sắc bén bành trướng lên, Phong Sơ Cuồng hoảng sợ quay đầu, Mặc Thiên Thần muốn liều mạng?

“Ta muốn xem rõ, rốt cuộc là ai.” Trường kiếm màu đỏ trong tay vuốt ngang qua một cái, tứ phía kiếm khí điên cuồng nháy mắt bắt đầu giống như giông bão sắp kịch liệt xoay tròn gào thét mà đến.

Nàng muốn xem, người hãm hại nàng rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có phải là người nàng dùng hết kiếp này để yêu thương.

Chẳng sợ hồn phi phách tán, nàng cũng phải biết.

Máu tươi đang chảy, Mặc Thiên Thần rõ ràng cảm giác được sinh mệnh đang trôi qua, nhưng so với sinh mệnh trôi qua, kiếm khí vô hình kia càng lúc càng lớn, tựa lốc xoáy lấy hai người bọn họ làm trung tâm, bay lên.

“Không tốt, bọn chúng muốn liều mạng …”

“Không thể để ả dùng tuyệt mệnh kiếm, mau, xông lên giết bọn họ…”

Cao thủ vây quanh bốn phía đài tam, nhất thời giơ đao kiếm hướng Mặc Thiên Thần vọt tới.

Trường kiếm màu đỏ, như sóng tràn bờ.

Màu đỏ leng keng, sát khí bay tới.

Lấy mệnh làm kiếm, lấy máu làm gió, Mặc Thiên Thần nhìn bốn phía người vọt tới, sát khí trong mắt bắn ra, trường kiếm màu đỏ trong tay mạnh mẽ ngang trời chém xuống, đồng thời hét to một tiếng: “Đi ra cho ta.”

Kiếm quang màu đỏ huyết nguyệt loan đao như bầu trời, xuất thế ngang trời, phá tan tứ phương.

“Oanh…” Trong phút chốc, chỉ thấy kiếm quang huyết nguyệt loan đao lướt qua, vách đá trên đài vây bọn họ ầm ầm bể tan tành, sập xuống, đá lá vạn cân mà Phong Sơ Cuồng liều mạng chống đỡ, cũng bị chém thành vô số đoạn,  rơi xuống.

Hồng quang bắn ra, phá vỡ giam cầm, bắn về phía bốn phương tám hướng, nhằm phía mọi người đuổi giết tới.

“A…”

“Tuyệt mệnh thần kiếm, mau tránh ra…”

“Mau lui lại, mau lui lại…”

Mặc Thiên Thần dùng hết sức lực cuối cùng xuất ra huyết nguyệt kiếm quang, uy lực to lớn, không người có thể kháng cự, đó là lấy việc thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng của mình làm đại giới.

Kiếm quang lướt qua, tất cả người ngăn chạy không kịp đều bị trực tiếp xé rách, trước đài tam sinh một mảnh huyết sắc bay lên, chướng ngại vật đều bị tiêu diệt.

Bụi đất tung bay, máu tràn ngập tứ phương.

“Phốc…” Một ngụm máu tươi phun ra, Mặc Thiên Thần cơ hồ suy yếu đứng không nổi, chỉ có thể dựa vào lưng Phong Sơ Cuồng phía sau, nhưng cặp mắt kia lại gắt gao cơ hồ muốn dùng hết tất cả sức lực của nàng, gắt gao nhìn chằm chằm một đạo thân ảnh phía trước.

Bạch y như tuyết, nho nhã quân tử.

Kia một thân bạch y,  một thân nho nhã, kia dung nha tuấn tú, kia cưng chìu tươi cười, hết thảy đều quen thuộc, chỉ có ánh mắt kia, chỉ có ánh mắt đột nhiên chống lại mắt nàng toát ra đến phức tạp, kích động, trốn tránh, làm lơ, lạnh như băng, ánh mắt đó, xa lạ khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Huyền Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo, cư nhiên thật sự là Huyền Thiên Hạo.

Tuấn tú như trước, nho nhã vẫn như cũ, ha ha, nho nhã vẫn như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.