Lúc này, nam tử dường như bị động tĩnh trên đỉnh núi quấy rầy, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Thần, đúng vậy, chuẩn xác bắt giữ chỗ Mặc Thiên Thần.
Phía trước có nam nhân xa lạ, phía sau có truy binh, tình huống vốn hung hiểm vạn phần. Nhưng lúc này, Mặc Thiên Thần lại nở nụ cười, rực rỡ hơn ánh trăng trên bầu trời.
Giang hai cánh tay, dưới chân mạnh mẽ vừa bước, sau lưng Mặc Thiên Thần hắc y nhân đuổi theo trong tầm mắt, hướng vách núi nhảy tới: “Phong Sơ Cuồng, cứu ta.”
Phía dưới hồ nước Phong Sơ Cuồng đang tắm, mạnh mẽ ngẩn người, nữ tử này biết hắn?
Trong trố mắt, tay so với ý thức nhanh hơn, dưới chân ở trong hồ nước vừa bước, thân hình như điện từ hồ nước phóng ra, một bước nhảy vào giữa không trung ôm lấy nữ tử không chút ngần ngại nhảy xuống chỗ hắn, đồng thời, tay phải nắm tay, một quyền hướng người phía sau kia rõ ràng là đuổi giết nữ tử này.
“Oanh.” Thiết quyền đối chọi trường đao, hai cổ kình lực ở giữa không trung đụng nhau, nhất thời một tiếng nổ vang vọng giữa không trung.
Thất cấp cao thủ đuổi giết Mặc Thiên Thần, hiển nhiên không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện nam tử trẻ tuổi này, thế nhưng lực lượng so với hắn không thấp hơn bao nhiêu, không khỏi bất ngờ không phòng ngự bị đánh một cái lộn ngược ra sau, nhảy lùi lại.
Nói là chậm, thì lại nhanh.
Mặc Thiên Thân được Phong Sơ Cuồng tiếp được, thấy vậy lập tức giơ tay chống đỡ trên vai Phong Sơ Cuồng, thân thể ở giữa không trung quay về một cái, người kiếm hợp nhất, nhất kiếm hướng Hắc y nhân đâm tới.
Huyết kiếm sắc bén, kiếm như trời cao.
Cả người cùng kiếm lao đi, hắc y nhân vội vàng tránh cũng không thể tránh, bị Mặc Thiên Thần nhanh như tia chớp một kiếm xuyên qua thân thể, thẳng tắp dính vào trên vách đá.
“Rống.” Tuy nhiên không đợi Mặc Thiên Thần buông lỏng một hơi, hắc y nhân đã mạnh mẽ gồng người, một đạo bóng đen nháy mắt bao phủ hắn, sương dày tràn ngập, ngay lập tức mờ ảo.
“Két…” Tiếng xương cốt tách rời.
Ngay sau đó bóng đen dồn sức tránh, cư nhiên từ dưới kiếm Mặc Thiên Thần tránh thoát, cũng không quay đầu lại rất nhanh biến mất dưới bóng đêm.
Hết thảy bất quá trong nháy mắt, dù là Mặc Thiên Thần cũng không kịp động thủ đánh hắc y nhân.
“Hừ, chạy thật mau.” Mặc Thiên Thần thấy vậy lành lạnh hừ, thu hồi huyết kiếm, từ trên vách núi đá rơi thẳng xuống.
Thân thể mới vừa rơi xuống đất, trước mắt một bóng người xẹt qua, Phong Sơ Cuồng hai tay ôm ngực thẳng tắp ép tới, hai mắt tràn đầy hồ nghi cùng lạnh như băng trừng mắt nàng: “Ngươi là ai?”
Mặc Thiên Thần quay đầu nhìn Phong Sơ Cuồng.
Kia một Phong Sơ Cuồng lộng lẫy trẻ tuổi.
Lúc này Phong Sơ Cuồng so với lúc trước còn nhỏ hơn mấy tuổi, có lẽ mới mười sáu, bất quá dung nhan này, thế nào cũng không sửa đổi được, vẫn ngông cuồng như trước, khí thế bức người, vẫn không biết thu liễm hơi thở bản thân, một bộ dạng rất tự cao, ta thật có bản lĩnh, khiến người vừa nhìn liền cảm thấy chán ghét thái độ tự đại.
Nhưng lúc này khí chất vốn làm nàng chán ghét, hiện tại lại làm cho nàng cảm giác được ấm áp khó hiểu.
Phong Sơ Cuồng, Phong Sơ Cuồng.
Người ngàn dặm tới cứu nàng.
Người vì nàng xả thân chịu chết.
Người đứng ở phía trước, vì nàng chống một mảnh trời.
Nàng nhớ kỹ cho ta, nếu có chút kiếp sau, nàng dám phụ ta, ta dù đuổi tới địa ngục cũng sẽ khiến nàng tan xương nát thịt.