Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 82: Dám giả mạo ta 2



Nàng phải về, nàng muốn làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thế nhưng có người dám giả mạo nàng, hơn nữa còn có thể ở trước mặt sư phụ nàng lừa dối trót lọt, thật sự là rất khó để tin.

Không được, nàng nhất định phải nhanh chóng chạy về, sự việc này có âm mưu, tuyệt đối.

“Phong Sơ Cuồng, ngươi muốn đi theo ta không?” Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuòng cười vui sướng khi người gặp họa: “Ta hiện tại có việc gấp, cho nên không thể đáp ứng chuyện của ngươi, bằng không, chờ ta giải quyết xong việc này, ta sẽ tới tìm ngươi nha.”

Nàng bây giờ, cũng không thể cùng Phong Sơ Cuồng đi rồi.

Phong Sơ Cuồng lúc này đối với việc có người giả mạo Mặc Thiên Thần muốn đính hôn, hơn nữa ngay cả mọi người ở Đệ Cửu Phong không phát hiện vô cùng hứng thú, hứng thú này đã vượt qua hứng thú ngăn cản Mặc Thiên Thần trở về.

Chuyện thú vị như vậy, hắn không tới xem uổng phí một chuyến đến đây, bất quá…

“Bản tôn có việc, không có thời gian đi theo ngươi.” Hai tay ôm ngực, Phong Sơ Cuồng tràn đầy kiêu căng cùng lãnh khốc hướng Mặc Thiên Thần nói: “Bất quá, ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ngươi đã nói, nếu dám gây bất lợi cho ta, dù ở ngoài vạn dặm ta cũng có thể biết.”

Bộ dạng thật cuồng, thật tự cao nắm chắc trong bàn tay.

Bất quá, ở ngoài vạn dặm cũng biết đây là nói mạnh miệng đi.

Mặc Thiên Thần nghe vậy không đi bất mãn lời Phong Sơ Cuồng nói, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không có lỗi với Phong Sơ Cuồng, về phần Phong Sơ Cuồng hiện tại đối với nàng hoài nghi, ngày dài tự nhiên sẽ biết nàng là thật không có ý xấu, lập tức trực tiếp gật đầu một cái nói: “Biết.”

Về phần Phong Sơ Cuồng hiện tại muốn đi làm gì, nàng không có thời gian để ý tới, dù sao Phong Sơ Cuồng lớn như vậy lại lợi hại như thế, cũng không cần nàng lo lắng: “Ngươi cẩn thận.” Đối với Phong Sơ Cuồng gật đầu một cái xong, Mặc Thiên Thần xoay người liền phi thân mà đi.

Nhanh như điện chớp, Mặc Thiên Thần vội vàng đảo mắt biến mất ở phía trên trấn nhỏ.

Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần đi xa, mi gian giơ lên một mảnh cười lạnh: “Mặc Thiên Thần, ta nói không đi theo ngươi lại chưa nói bản thân ta có thể tự đi.”

Phất ống tay áo, Phong Sơ Cuồng theo sau lưng Mặc Thiên Thần liền hướng cửu phong đuổi theo.

Hắn cũng sẽ không vô cùng đơn giản thả nàng đi, hắn muốn để nàng cho rằng hắn không đi cùng, tiến tới không cần cố kị hắn mà làm việc.

Hắn cược xem người có thể một ngụm kêu tên hắn, hắn lại căn bản không biết, rời đi hắn sẽ làm ra chuyện gì gây bất lợi cho hắn, rốt cuộc có âm mưu gì.

Hắn cũng không thể đặt một nguy hiểm lớn ở bên mình.

Nếu Mặc Thiên Thần thật sự là gian tế, vậy đừng trách hắn phá lời thề.

Gió thổi nhẹ, hai thân ảnh một trước một sau như bay mà đi.

Nắng gắt hừng hực, trời xanh mây trắng bay cuộn, cảnh trí thật thịnh thế.

Tuyệt Thần Cốc cách cửu phong gần năm sáu ngàn dặm, ven đường các trấn vốn đã náo nhiệt, hiện tại càng thêm náo nhiệt.

Vô số cao thủ hào môn xa mã đầy đủ, cuồn cuộn hướng cửu phong đi tới, ven đường lưu lại tất cả đều là những tin đồn nhảm về chuyện con trai của người đứng đầu cửu phong đính hôn.

Trời xanh dần dần sáng lên, bóng tối dần xa xôi.

Dưới chân núi cửu phong trong Lục Ngư thành, bóng tối sắp sửa đi qua, bình minh thâm lam dần hiển lộ, ngày Mặc Thiên Thần cùng Tuyết Thần Phong đính hôn, nhanh đến.

Lục Ngư thành, bên trong là tiền trang hậu trang.

Trong thôn trang xa xỉ hiện ra đầy hơi tiền, lúc này một mảnh trầm tĩnh, sắc trời dần sáng là lúc con người ngủ say nhất, hiện nay, trong thôn trang tất cả mọi người đều ngủ say.

“Người nào?” Liền trong trầm tĩnh, trong phòng trang chủ đột nhiên quát lạnh một tiếng, đồng thời một bóng người như bay từ trong phòng phóng ra, hướng tới bóng đen ngoài phòng vọt tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.