Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 97: Là ai giả mạo 5



Mặc Thiên Thần nghe vậy nở nụ cười: “Đại sư huynh phong thần tuấn lãng, còn sợ không có nữ tử thích sao, ta đây tuổi quá nhỏ không muốn lâm vào việc này, đại sư huynh không trách ta thì tốt.”

“Trách muội cái gì? Đại sư huynh muội là người nông cạn như vậy à?” Tuyết Thần Phong cười.

“Đương nhiên không phải.” Mặc Thiên Thần cũng cười.

Hai người liếc nhau, nhất thời đều phá lên cười.

Chuyện Mặc Thiên Thần và Tuyết Thần Phong đính hôn, trong tiếng cười của hai người cười đi qua.

Tuy rằng Mặc Thiên Thần đính hôn là giả, nhưng mọi người thiên hạ đều biết Mặc Thiên Thần và Tuyết Thần Phong đính hôn, trước khi thân phận Mộc Tộc hoàng tộc còn chưa có bại lộ ra, Mặc Thiên Thần chính là vị hôn thê của Tuyết Thần Phong, đây là người trong thiên hạ công nhận.

Mặc Thiên Thần sẽ không đâm lao phải theo lao, Tuyết Thần Phong cũng là người rộng lượng, bọn họ trong lúc đó đã nói ra, như vậy ngoại giới tính cái gì.

Bóng đêm bắt đầu mông lung, bầu trời tối như mực, ngọn núi cũng tối đen, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Cáo biệt Tuyết Thần Phong, Mặc Thiên Thần còn chưa đi vài bước, lông mày đột nhiên nhăn lại quay đầu nhìn về chỗ bóng tối phía sau: “Ai?”

Bóng đêm như mực, sơn ảnh tối đen, một bóng người từ trong bóng tối đi ra.

Huyền Thiên Hạo, lúc này vốn đến nên ở chân núi xử lý quân đội sự vụ.

Mặc Thiên Thần nhìn Huyền Thiên Hạo, sắc mặt chợt lạnh xuống, lạnh lạnh nhìn Huyền Thiên Hạo…

Huyền Thiên Hạo nhìn Mặc Thiên Thần, trên vẻ mặt mỏi mệt xẹt qua một tia thả lỏng, sâu sắc nhìn qua Mặc Thiên Thần, Huyền Thiên Hạo thấp giọng nói: “Hết thảy cẩn thận.”

Dứt lời, Huyền Thiên Hạo xoay người rất nhanh ẩn vào trong bóng đêm, phong trần mệt mỏi lại lần nữa đuổi xuống núi.

Gió đêm thổi lên, thanh thanh lãnh lãnh.

Liếc nhìn, một câu nói, a, a.

Mặc Thiên Thần nhìn bóng Huyền Thiên Hạo, nửa ngày đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, là cười, lại nghe khiến lòng người lạnh ngắt.

Này có ý gì, quan tâm nàng?

Nếu chuyện này đặt ở trước kia, nàng không biết sẽ có bao nhiêu cảm động, thời điểm bận rộn như vậy còn chạy đến liếc nhìn nàng một cái, xác nhận nàng an toàn lại đi, nàng dự đoán sẽ hạnh phúc biết chừng nào.

Đáng tiếc, hiện tại nàng nghe chỉ cảm thấy đầy người chán ghét, lòng tràn đầy phẫn hận.

Người đều nói yêu có bao sâu, hận có bao sâu, có lẽ nàng đời trước quá yêu hắn, cho nên lúc này đây sẽ có bấy nhiêu hận người này, hận đến nghe mấy lời ra vẻ thâm tình đều ghê tởm, nhìn người này hận không thể giết giải hận.

“Hừ.” Cầm nắm tay, Mặc Thiên Thần lạnh lạnh ném hừ lạnh một tiếng, xoay người liền hướng Đệ Cửu Phong trở về.

Ghê tởm, dối trá ngoan độc.

Nàng không hiếm lạ.

Gió đêm mát mẻ, trên Đệ Cửu Phong  không có hơi thở khô cằn như Đệ Nhất Phong, hương vị cỏ xanh vẫn kéo dài bốn phía, thấm vào ruột gan.

Phong chủ Đệ Cửu Phong Lãnh Trầm Hinh không ở đây, chín phong chủ Cửu Phong lúc này đều ở trên Đệ Nhất Phong, cùng bọn người Nhân Hoàng trắng đêm thương nghị chuyện Mộc Tộc, Đệ Cửu Phong lúc này thanh thanh lãnh lãnh, trong ngoài an tĩnh.

“Ngươi thế nào ở trong phòng ta?” Mặc Thiên Thần lười đi thương nghị, đẩy cửa ra giương mắt liền thấy Phong Sơ Cuồng ngủ ở trên giường nàng, người này thật đúng là ngủ tự nhiên a.

“Cả đêm đi gặp hai tình nhân, ngươi giá thị trường cũng không tệ.” Phong Sơ Cuồng hai tay gối ở sau đầu, lúc này liếc mắt nhìn Mặc Thiên Thần đẩy cửa vào, lạnh lạnh nói.

Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng, cảm tình người này một mực theo dõi nàng: “Ngươi theo dõi ta?”

“Tiện đường.” Phong Sơ Cuồng đúng lý hợp tình.

Tiện đường, theo mấy ngàn dặm tiện đường đến nơi đây, này có phải là có bao nhiêu tiện đường a, Mặc Thiên Thần hết chỗ nói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.