Nhu nhu mi tâm, Mặc Thiên Thần cũng không so đo với Phong Sơ Cuồng, bởi vì suy bụng ta ra bụng người nàng biết phải tin tưởng một người đột nhiên toát ra rất khó, nàng cho hắn thời gian.
Giơ tay từtrên bàn nhắc ấm trà, đổ ra hai chén nước, một chén chính mình uống, một chén thật tự nhiên đưa cho Phong Sơ Cuồng.
Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần thật tự nhiên cho hắn, chăm chú nhìn nửa ngày từ từ vươn tay tiếp nhận, giọng vô cùng trầm lãnh nói: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giải thích.”
Tự cho Mặc Thiên Thần một cơ hội, giải thích nàng vì sao biết hắn, đây là ranh giới cuối cùng của hắn.
Mặc Thiên Thần nghe Phong Sơ Cuồng nói, không tiếng động thở dài một hơi xong, ngồi vào bên cạnh Phong Sơ Cuồng trên giường, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi tin tưởng mộng, ta sẽ nói.”
“Nói.” Một chữ ném ra, trảm đinh tiệt thiết.
Mặc Thiên Thần quay đầu nhìn Phong Sơ Cuồng, kiếp trước cùng kiếp này hai người bộ dáng dần dần chồng lên nhau, Phong Sơ Cuồng, Phong Sơ Cuồng, ai.
“Ở trong mộng, ngươi đối với ta tốt lắm…” Êm tai mà nói, nhẹ nhàng kể ra.
Ngoài cửa sổ, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua song cửa sổ, lách cách rung động.
Ánh nến đã tan một nửa, trăng đã treo cao trên không.
“Ta là ân nhân của ngươi.” Trong phòng yên tĩnh, Phong Sơ Cuồng đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh nhìn chằm chằm Mặc Thiên Thần chậm rãi gợi lên khóe miệng.
“Ừm.” Gật đầu, Mặc Thiên Thần thừa nhận.
Nàng không có nói Phong Sơ Cuồng là vì yêu nàng cho nên vì nàng trả giá tất cả, nàng chỉ nói hắn giúp nàng, dùng mạng giúp nàng.
“Tốt lắm, về sau ngươi phải trả ân tình này cho ta.” Đã hắn là ân nhân của nàng, như vậy cái mộng này hắn có thể thừa nhận, cứ như vậy cũng được, không tệ.
Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng tự đại, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “Ngươi đã nói mộng không thể tin, vậy chúng ta coi như không biết đi, về sau ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, như vậy ngươi sẽ không cần hoài nghi ta là như thế nào nhận thức ngươi, có phải gây bất lợi cho ngươi hay không.”
Giọng nói mang cười bay vào tai Phong Sơ Cuồng, Phong Sơ Cuồng nheo mắt thấy Mặc Thiên Thần phía trước vốn lạnh nhạt, lúc này lại mang theo một chút hoạt bát, khóe miệng tà tà phác họa lên: “Ta nói không thể tin là không thể tin, ta nói có thể tin vậy có thể tin.”
“Hiện tại, ngươi làm ấm giường cho ta.” Nhìn Mặc Thiên Thần cười khẽ, Phong Sơ Cuồng đột nhiên duỗi cánh tay ra, bắt lấy Mặc Thiên Thần liền nhấc lên giường, hai tay duỗi ra xem như gối ôm ôm lấy.
Thời tiết còn không quá nóng, có người làm lò sưởi cũng không tệ.
Mặc Thiên Thần nháy mắt mấy cái, nhìn Phong Sơ Cuồng xem nàng là lò sưởi, không nói gì chỉ trợn trừng mắt, được rồi, được rồi, nàng làm ấm giường cho hắn, nàng làm lò sưởi cho hắn.
Không có tâm lý gánh nặng Mặc Thiên Thần cũng không xấu hổ cùng giãy giụa, liền như vậy lẳng lặng tùy ý Phong Sơ Cuồng ôm, ngủ.
Bởi vì, nàng biết Phong Sơ Cuồng phương diện khác ngoan độc âm trầm, nhưng đối với gia quy lại mạc danh kỳ diệu rất tuân thủ, hắn sẽ giết người, nhưng sẽ không lột sạch quần áo người khác, nên về điểm này, Phong Sơ Cuồng là phi thường làm cho nàng có thể yên tâm.
Phần đông dược đồng trên Đệ Cửu Phong trong bình minh rực rỡ trợn mắt há hốc mồm nghênh đón một nam nhân từng trong phòng Mặc Thiên Thần đi ra, một cái hàng thật giá thật, một nam nhân hôm qua bất động thanh sắc bộc lộ tài năng.