Cố Mạn có chút bất ngờ, cậu không vội đẩy hắn ra mà lại âm thầm họa một đạo phù ẩn vào bên trong người cậu.
Duệ vương sao khi cảm nhận được vị ngọt trên môi cậu liền giật mình mà đứng thẳng người, hắn vội gãi đầu xoay người đi chỗ khác, lên tiếng xin lỗi cậu.
- Xin lỗi…ta…ta không cố ý.
- Không sao, sau này ngươi đừng làm như vậy là được.
- Được.
Cố Mạn mỉm cười, cậu chỉnh lại cây trâm trên tóc mình, dùng vải voan đội lên trên đầu.
Thực chất cậu vội đội nó lên là vì muốn che đi đôi tai đã đỏ ửng của mình.
- Duệ vương.
- Sao? Ngươi có chuyện gì sao?
- Không.
Lát nữa ngươi hãy đi theo ánh sáng của những cánh bướm.
- Cánh bướm?
- Thanh long sẽ giúp ngươi tìm được ta, ngươi phải hứa sẽ tìm ra ta được không?
Duệ vương nhận ra trong lời nói của cậu có chút gì đó rất lạ, hắn định lên tiếng hỏi lại thì bên ngoài màn đêm có tiếng của con gì đấy kêu rất đinh tai.
Cố Mạn biết giờ lạnhg đã đến, cậu vội chỉnh lại khăn voan đỏ, ẩn đi linh lực của mình để tên Minh vương khỏi biết, rồi theo bà mối ra kiệu hoa bên ngoài.
Duệ vương không đi theo mà đứng trong một góc khuất quan sát.
Thoạt nhìn đám người rước dâu ăn mặt rất chính tề nhưng qua con mắt âm dương mà trước đây Cố Mạn đã mở cho hắn thì khác.
Đám người này gương mặt đều lở loét, có nơi thịt đang rơi cả xuống đất.
Còn có tên chỉ còn bộ xương, bốn tên khiêng kiệu lại không phải người, chúng là những hung thi biến thành.
Duệ vương nhíu mày, hắn chỉ chờ đợi đoàn rước dâu lên đường liền lập tức bám theo.
Hắn bám theo đến chân núi thì biến mất, Duệ vương lúc đầu có chút lo lắng, nhưng nhớ lại lời của cậu đã nói chỉ cần đi theo ánh sáng của bướm trắng hắn sẽ tìm thấy cậu.
Duệ vương cố gắng tập trung, hắn nhắm mắt để cảm nhận, chợt có một thứ ánh sáng lướt qua hắn mừng rỡ liền mở mắt mỉm cười rồi lập tức đuổi theo.
Bên này, Cố Mạn ngồi trong kiệu, cậu cảm nhận được chiếc kiệu đang bay chứ không phải đi bình thường.
Cố Mạn khẽ vén rèm tấm cửa sổ lên quan sát, đúng như cậu nghĩ đám người rước dâu toàn là thay ma và hung thi.
Cố Mạn nhíu mày, cậu cảm nhận phía trước có một kết giới, nếu như để kết giới này thì chắc chắn Duệ vương sẽ không bao giờ tìm ra.
Cậu búng tay một phát, trên kết giới lại tạo thêm một kết giới khác, như vậy Duệ vương chắc chắn tìm ra cậu.
Đám người này đưa cậu vượt qua kết giới thì biến mất, cậu có chút tò mò nên đã bước ra khỏi kiệu.
Kết quả khung cảnh trước mặt làm cậu kinh ngạc, nhà dát vàng, xung quanh đều là hoa cỏ hương rất thơm, dễ chịu.
- Woa…cái này…sao có thể…
- Tại sao lại không thể?
- A…ngươi là…
- Minh vương.
Cố Mạn đơ người vì Minh vương trong trí tưởng tượng của cậu khác xa người đứng trước mặt.
Cậu cứ tưởng hắn là kể đầu to bụng bự, gương mặt phải dữ tợn, hay là một tên già nua xấu xí.
Nhưng hiện thực thì không phải vậy, đứng trước mặt cậu là một người cao to, dù không cao to bằng tên cẩu nhiều chuyện nhưng vẫn cao to hơn cậu.
Gương mặt góc cạnh đều điển trai, nụ cười của người này đúng là mê mẫn nữ nhân.
Nhưng gương mặt này cậu cảm thấy có chút quen quen.
Minh vương nhìn thấy cậu cứ ngơ ngẩn thì bật cười, y đi đến nắm lấy tay cậu, gương mặt cậu bỗng chốc đỏ ửng vì ngại.
- Ngươi ngại sao?
- Ta…
- Là nam nhân? Hahaha…lần đầu ta nhìn thấy nam nhân lại xinh đẹp như vậy.
- Ta đẹp lắm sao?
- Đúng.
Rất xinh đẹp, ngươi…tên là gì?
- Cố Mạn.
- …
Minh vương đang mỉm cười, nghe đến cái tên Cố Mạn Minh vương có chút khựng người.
Cố Mạn nhìn thấy tâm tình phức tạp của y thì có hơi thắc mắc, cậu đi đến trước mặt y ngạc nhiên hỏi.
- Này…ngươi sao vậy?
- Ta…ngươi là Cố Mạn?
- Đúng a…ta là Cố Mạn năm nay vừa tròn 17 tuổi.
- Đúng…đúng là ngươi rồi…
Minh vương đôi mắt ngấn lệ, y ôm chặt lấy cậu, Cố Mạn có chút ngạc nhiên cậu có thể cảm nhận được cơ thể của y đang không ngừng run lên.
- Minh vương…này…ngươi sao vậy?
- Cố Mạn…ngươi không nhớ ta sao?
- ???
Cố Mạn bỗng nhiên có dấu hỏi to đùng trên đầu, cậu lần đầu đến đây thì làm sao quen biết được tên Minh vương này.
Nhìn vẻ lúng túng trên gương mặt của cậu, Minh vương bật cười đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu.
- Ngươi đó, dù trãi qua bao nhiêu kiếp vẫn y như vậy, không hề thay đổi.
- Ta…có quen ngươi sao?
- Có…cách đây khoảng 500 năm, ta và ngươi từng là tri kỷ.
- ??? 500 năm? Ngươi có bị điên không?
Cố Mạn hét lớn, y cứ tưởng là Cố Mạn trước kia có quen biết y nhưng nghe y nói cách đây 500 năm trong đầu lại nổ đùng một phát.
Minh vương mỉm cười, y gật đầu chắc chắn những gì mình nói.
- Ngươi không tin ta?
- Lấy gì ta tin ngươi…với lại ngươi…hiện tại đã bao nhiêu…
- Ta không nhớ, chắc hơn 600 năm, vì khi ngươi mất ta cũng tuẫn tán theo ngươi.
Nhưng vì lời hứa lúc đó, ta không ngại nhập ma chờ ngươi ở đây.
- Ngươi…Có cần phải vì một người mà lại chờ đợi như vậy không?
- Cần.
Vì ta yêu ngươi, vì ngươi ta có thể hi sinh tất cả.
Cố Mạn không hiểu vì sao khi nghe được những lời nói đó của y trong lòng lại cảm thấy chua sót.
Minh vương nắm lấy tay cậu, đưa cậu vào bên trong, bàn tay mang hơi ấm của y làm cậu có chút lạ.
- Ngươi đưa ta đi đâu?
- Ngươi cứ đi theo ta, yên tâm ta sẽ không làm gì ngươi.
- Ân.
Cố Mạn ngoan ngoãn mặc cho y nắm tay đưa đi, nhìn bờ vai rộng tấm lưng lớn kia cậu lại liên tưởng đến tên cẩu nhiều chuyện, không biết hắn đã đi đến đâu rồi.
Minh vương đưa cậu đi đến một căn phòng, bên trong rất giống một thư phòng bình thường.
Nhưng cái làm cậu thu hút nhất chính là hai bức tranh lớn được treo trên hai bên bức tường.
- Đó là…
- Ngươi tự xem đi.
Cố Mạn bước đến gần, tim cậu bỗng đập liên hồi, lệ trên khóe mi cậu không hiểu vì sao lại chảy.
Cố Mạn đưa tay đặt lên bức họa, đó là bức họa rất giống cậu của thế giới pháp thuật.
Từ ánh mắt, nụ cười, hay màu tóc đều giống với cậu của trước kia.
Cố Mạn hoang mang vì sao cậu của thế giới trước lại là người tri kỷ của Minh vương được cơ chứ.
Nhưng ngạc nhiên hơn khi bức họa bên kia lại chính là y đang bị họa dỡ.
Cậu nhớ nó, đó chính là người cậu đã tưởng tượng ra, lúc còn ở thế giới pháp thuật của mình.
Đầu cậu bỗng chốc quay cuồng đau đớn, Minh vương nhìn cậu như vậy y có chút lo lắng liền chạy đến đỡ lấy cậu.
- Dừng ép bản thân mình quá, nếu như ngươi không nhớ cũng không sao, gặp được ngươi là ta vui rồi.
- Duệ vương…
- …
Minh vương nghe cậu gọi tên một người khác y có chút thoáng buồn nhưng vẫn đỡ cậu đi lại ghế ngồi.
Cố Mạn bám chặt tay mình vào cánh tay Minh vương đôi mắt đã đỏ lên vì khóc.
Minh vương có chút ngạc nhiên, nhưng y chưa kịp lên tiếng đã bị một mũi kiếm từ xa lao đến.
- Tránh xa y ra.
- …
Là Duệ vương, hắn đã đến rồi, hắn phải mất một chút thời gian vì kết giới mà Minh vương tạo ra.
Duệ vương đi đến bên cậu, hắn ôm cậu vào người đưa ánh mắt hung tợn Minh vương đề phòng.
Cố Mạn nhận ra mùi hương quen thuộc, cậu ngước mắt nhìn hắn rồi bỗng dưng òa khóc.
- Duệ vương…hức…Bá Duệ…
- Cố Mạn ngươi không sao chứ…
- Ta…ta…hức…đừng làm hại Minh vương…xin ngươi…
- Cố Mạn? Ngươi biết mình đang nói gì không?
- Ta biết…ta biết…ta xin ngươi…đừng làm hại y.
Coi như ta cầu xin ngươi…
Duệ vương không hiểu rốt cuộc giữa cậu và tên Minh vương kia đã xảy ra chuyện gì nhưng cảm giác cậu và tên đó như đã quên biết từ trước.
Ánh mắt cậu nhìn Minh vương, hay ánh mắt Minh vương nhìn cậu lộ rõ sự nhớ nhung, yêu thương và đặc biệt hơn Duệ vương cảm nhận được lệ cậu đang chảy thực chất là vì tên kia.
Nhìn thấy cậu vì tên kia mà khóc hắn có chút không căm tâm.
Duệ vương tay nắm chặt kiếm lao về chỗ Minh vương mặt kệ lời van xin của cậu.
Minh vương cũng không phải dạng vừa tay cầm hắc kiếm nhanh chóng tiếp chiêu của hắn.
Hai người vừa đánh vừa di chuyển ra ngoài, Cố Mạn có chút hoảng sợ, cậu vội chạy theo muốn ngăn hai người lại.
Vì căn bản hai người đối với cậu đều quan trọng như nhau….