Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 86





Sáng sớm hôm sau, Lãnh Cung Nghi đã cùng Châu Thổ và Châu Hỏa ra bên ngoài xem sao.

Lãnh Cung Nghi kinh ngạc đưa mắt nhìn xung quanh khi chứng kiến xác chết nằm ngổn ngang.

Đã có người ra tay giúp họ, chắc chắn là Châu Mộc đã ra tay.
- Nơi này… mọi người kiểm tra một lượt xem sao?
- Không cần kiểm tra, ta không ngửi thấy gì cả.
Châu Thổ chau mày, trong một ngày mà đám thi này đã bị diệt sạch, người ra tay rất dã man, trực tiếp lấy đi thủ cấp của đám thi.

Châu Hỏa đi vào sâu một căn nhà, y cảm nhận trong này có gì đó.

Châu Hỏa cẩn thận đi đến bên giường, lạnh lùng đạp nó sang một bên rồi ngồi xuống đất.
Chạm tay vào nền đất ẩm, y chắc chắn dưới này có mật đạo.

Châu Thổ và Lãnh Cung Nghi cũng đi vào, nhìn thấy y ngồi im lặng dưới đất Lãnh Cung NGhi tò mò hỏi.
- Ngươi làm gì ở đó vậy?
- Đoán xem ta đã tìm được gì này.
Nói đoạn Châu Hỏa nắm lấy nắp hầm dùng sức mở nó ra, ngay lập tức bên trong tiễn liên tục phóng ra cũng may ba người né kịp lúc.
Lãnh Cung Nghi được Châu Thổ đẩy ra nên y không sao nhưng vì lực đẩy của Châu Thổ quá mạnh đã làm cho lưng Lãnh Cung Nghi đập mạnh vào cạnh bàn gần đó.

Lãnh Cung Nghi vẫn cắn răng chịu đựng, đứng đậy lảo đảo đi lại chỗ hai người kia,
Châu Thổ nhìn Lãnh Cung Nghi hơi nhăn mặt vội vàng hỏi.

- Ngươi không sao chứ?
- Tôi không sao, bên dưới là gì vậy?
- Xuống bên dưới rồi mới biết được.
Châu Hỏa nói xong lập tức tiên phong xuống trước, y chậm rãi men theo hành lang nhỏ bằng đất.

Châu Thổ chạm tay vào tường đất, y chau mày đưa nó lên ngửi.
- Đất này mới đào gần đây, đất còn mới.
- Chắc do người nhà đào để tránh thi.
Ba người đi thêm một đoạn nữa thì bắt gặp một gia đình bốn người đang ăn cơm.

Lãnh Cung Nghi kinh ngạc nhìn thấy bốn người kia, Châu Thổ định lên tiếng hỏi thăm thì bốn người kia đã hoảng sợ bỏ chạy.
- Này… chúng tôi là người tốt mà.
- Các người…
Người thiếu niên kia nhìn thấy ba người thì kinh ngạc, y nhận ra một trong số họ, nhưng vẫn nghi ngờ đề phòng.
- Các người là người Duệ vương phái đến?
- Chúng tôi làm người của Duệ vương, tại sao bốn người lại ở đây mà không đến nơi an toàn?
Lãnh Cung Ngh hỏi lại thiếu niên kia, chỉ thấy ánh mắt sợ hãi của y, rồi nhìn ba người nhà của mình lắc đầu.
- Ta không đi, đánh chết ta cũng không đi.
Châu Hỏa khó chịu, y đi đến ghế gần đó ngồi xuống, nhìn thấy bàn ăn toàn rau xanh thì mỉm cười.
- Ngươi cũng đầu tư ghê ha, mấy cái này cũng đã được chuẩn bị trước?
- Tôi đã chuẩn bị từ lâu, nơi an toàn không bao giờ an toàn.
Lãnh Cung Nghi chau mày, y nhìn ba người thân của thiếu niên kia đanh giọng.
- Muốn giữ mạng cho mấy người kia, ngươi biết gì thì mau nói ra.
Tên kia nhìn ba người nhà của mình lo lắng vội vàng nói.
- Trong nơi an toàn, có người của lão kia, hắn ta đã cho người trà trộn vào trong đó, sẽ lần lượt hại từng người.

Lão ta bị điên rồi, lão ta như một con quỷ dữ đội lốt người.
Thiếu niên kia vừa nói cơ thể không ngừng run lên, Châu Hỏa cầm lấy thanh kiếm trong góc phòng lên xem, y gật gù.
- Hảo kiếm tốt, ngươi từng là tướng?
- Không dám nhận tướng, chỉ là một lính sĩ quèn, nếu các người muốn cứu thanh Dục Lập thì trước hết diệt đám gián kia.

Trên cổ tay bọn chúng đều có một hình bán nguyệt, chắc các người cũng đã biết đền hồ tiên là nơi gây ra mọi chuyện phải không?
Châu Thổ gật đầu, đúng là họ đã nhận ra chuyện này khi mới đến đây, nhưng vẫn chưa có cách nào tiếp cận ngôi đền ấy.

Thiếu niên kia đưa cho họ một bản đồ, y nhìn Lãnh Cung Nghi nét mặt nghiêm nghị nói.
- Đây là bản đồ ta vẽ, những nơi dấu đỏ là những nơi ta đã đi qua.

Trong đó có cả đường để đến được đền hồ tiên.

Ta chỉ giúp hai người đến đây thôi.
Châu Thổ nhìn bản đồ mỉm cười rồi vội vàng rời đi, họ đậy lại nắp hầm cẩn thận nhất, giường cũng được để lại nguyên vị trí cũ.Châu Thổ còn giúp họ tạo một kết giới che đi nắp hầm.
Ba người đi ra ngoài, bất ngờ chạm mặt Hạ tướng quân, nhìn thấy y Lãnh Cung Nghi ngạc nhiên hỏi.
- Sao ngươi lại ở đây?
- Ta nhận được thư của ngươi báo có nguy hiểm cần chi viện nên đã chạy đến.

Lãnh Cung Nghi tròn mắt, y làm gì có gửi thư gì? Sáng giờ họ vẫn ở đây nguy hiểm đâu ra?
Hạ tướng quân thấy ba người ngơ ngác nhìn mình, y cảm nhận có cái gì đó không đúng, vội vàng quay người bỏ chạy.

Ba người kia cũng nhanh chóng chạy theo, họ biết Hạ tướng quân đã trúng kế của ai đó.
Bốn người nhanh chóng chạy về khu an toàn, nhìn thấy mọi người đang hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài, Hạ tướng quân giữ lấy tay một người hỏi vội.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Có đám người nổi loạn đang đánh nhau với Triệu thành chủ bên trong.
Ba người Hạ tướng quân, Châu Hỏa, Châu Thổ vội vàng chạy vào, Lãnh Cung Nghi ở lại tập trung người lại tạo một kết giới bảo vệ họ.
Hạ tướng quân nhìn thấy Triệu thành chủ đang lâm nguy, lập tức rút kiếm chạy vào giúp đỡ.

Châu Hỏa cũng đã hạ được một tên, y xắn cổ tay tên đó lên xem đúng như thiếu niên kia nói, trên cổ tay hắn có một hình bán nguyệt.
- Là đám người hình bán nguyệt.
- Sao?
- Cư gϊếŧ, đám này không phải con dân thành này.
Triệu tướng quân nghe họ nói thì ngạc nhiên, y đạp tên bên cạnh mình ra vội vàng hỏi lại.
- Tại sao mấy người biết họ không phải người trong thành đang nổi loạn?
- Không có ý gì nhưng cho dù người trong thành thì cũng phải gϊếŧ, vì bọn họ chính là những tên gieo rắc nỗi sợ cho người khác.
Châu Thổ nói xong vội xông thẳng vào đám người kia mà đánh, Triệu thành chủ nhìn ba người họ, tay siết chặt kiếm ánh mắt kiên định rồi cũng lao vào giúp họ một tay.

Bên ngoài, Lãnh Cung Nghi gương mặt căng thẳng, y đưa mắt nhìn xung quanh, y cảm nhận có cái gì đó đang nhìn mình.
Bất ngờ mọi người nhìn thấy một đứa bé tay cầm chong chóng tre đang chạy lại phía họ, thằng bé cứ gào khóc gọi mẹ nó.

Thình lình từ đâu nhảy ra một người lao nhanh về phía đứa bé muốn ra tay với nó.
Lãnh Cung Nghi nhìn thấy nó không kịp nghĩ gì nhiều, y vội vã chạy ra, ôm lấy đứa bé lăn nhiều vòng.

Chỉ một chút nữa thôi, lưỡi hái kia sẽ đoạt mạng nó.

Lãnh Cung Nghi đưa cho người dân bên trong, y đứng chắn trước mặt họ, nhìn tên người không ra người, ma không ra ma kia đanh giọng hỏi.
- Ngươi là ai?
- Là ai cũng chỉ là cái tên, hà tất gì phải hỏi.
Người kia tay xoay ô đỏ, gương mặt ma mị nhìn Lãnh Cung Nghi khẽ mỉm cười.

Lãnh Cung Nghi rùng mình khi nhìn thấy nụ cười của người kia, y cảm nhận khí tức của người kia tỏa ra rất mạnh mẽ và lạnh lẽo.

Nó gần giống như cái hàn khí mà trước đây Cố Mạn đã tỏa ra.
Lãnh Cung Nghi có chút sợ hãi nhưng nhìn mọi người đang đứng phía sau mình y như được tiếp thêm sức mạnh.

Lấy thanh kiếm nhỏ trong người ra, đó là thanh kiếm được Cố Mạn tinh luyện, hiệu quả rất nhiều lần so với kiếm thường.
Người kia thôi xoay ô đỏ, nhìn thanh kiếm trên tay Lãnh Cung Nghi hơi chau mày.
- Có mùi của Cửu Vĩ Hồ? Thì ra là như vậy…
Người kia nói quay người xoay ô đỏ dần dần biến mất, Lãnh Cung Nghi không hiểu ý người kia nói là gì.

Y nhìn thanh kiếm trên tay mình trầm ngâm đứng đó.
Hạ tướng quân cùng lúc đó đã giải quyết xong đám người gây loạn bên trong, vội chạy ra ngoài tìm Lãnh Cung Nghi xem y có làm sao không.


Nhìn thấy y cứ đứng yên bất động, Hạ tướng quân vội vã chạy lại nắm lấy hai vai y lo lắng hỏi.
- Ngươi không sao chứ?
- Ta… không sao, bên trong thế nào rồi?
- Đã giải quyết xong, mọi người có thể vào bên trong.
Mọi người nghe xong liền kéo nhau đi vào bên trong, chỉ còn Lãnh Cung Nghi và Hạ tướng quân đứng đó.

Lãnh Cung Nghi muốn nói gì đó với Hạ tướng quân, nhưng y chỉ kịp ngẩng đầu nhìn người, trước mặt như có màn sương che phủ, cơ thể y đổ tự do xuống đất sau đó thì không biết gì nữa.
Hạ tướng quân hốt hoảng đỡ lấy Lãnh Cung Nghi, y vội vã bế người chạy vào bên trong.

Thấy Hạ tướng quân bế Lãnh Cung Nghi chạy vào, Châu Hỏa vội chạy đến bắt mạch cho y.
- Y sao rồi?
- Bị nội thương, không nghiêm trọng nhưng cũng không nhẹ.
Hạ tướng quân nhìn người đang nhăn mặt nằm bên dưới, y nắm lấy tay Châu Hỏa hỏi dồn.
- Ngươi… huynh ấy có thể chữa đúng không? Có cách nào để huynh ấy bớt đau hơn không?
- Ngươi yên tâm, hãy để y nghỉ ngơi, một lát nữa đưa thuốc này cho y uống sẽ đỡ ngay thôi.
Trên một nóc nhà của thành trì, bốn thân ảnh đang ngồi bên trên chăm chú nhìn xuống dưới.

Là đám người của Cố Mạn, họ đã đến đây hôm qua, nhưng lại không xuất hiện, chỉ âm thầm đứng từ xa quan sát.
Châu Mộc nhìn Lãnh Cung Nghi đau đớn, y có chút không nỡ nhìn Cố Mạn thì thầm.
- Chủ nhân… người không giúp Lãnh Cung Nghi sao?
- Chưa phải lúc, vết thương của y không nghiêm trọng mấy, chỉ cần uống thuốc tịnh dưỡng là được.

Biết đâu sau chuyện này, hoa xuân lại chớm nở trong lòng hai người kia thì sao?
- Chủ nhân cơ hội thật, nếu Lãnh Cung Nghi biết người thấy chết không cứu thì sẽ ra sao?
Bốp… Cố Mạn đánh vào đầu Châu Thủy, nhưng không ngờ lại ra tay quá mạnh, Châu Thủy vì không đề phòng đã trượt tay ngã xuống dưới.

Cố Mạn đỡ mặt, y muốn bỏ trốn nhưng mới vừa quay lưng đã thấy Châu Thổ vòng tay đứng đấy.
Cố Mạn chỉ biết cười trừ rồi cùng hai người kia đi xuống dưới, vừa nhìn thấy Cố Mạn, Hạ tướng quân ngạc nhiên.
- Cố Mạn? Sao ngươi lại đến đây? Duệ vương có biết ngươi đến đây không?
- Không, ta đến đây vì có việc phải giải quyết.

Lãnh Cung Nghi, huynh ấy sao rồi?
- Vẫn còn hôn mê, ta mới kiểm tra sơ qua, phần lưng của huynh ấy bị thâm tím một mảng lớn.
- Ngoại lực tác động?
- Chắc chắn là vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.