Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 87





Cố Mạn coi lại vết thương cho Lãnh Cung Nghi một lần nữa rồi đi lại bàn ngồi, tự rót cho mình chén trà nguội, y chậm rãi thưởng thức nó.

Hạ tướng quân nhìn Lãnh Cung Nghi trong lòng có chút lo lắng, đi đến ngồi xuống đối diện Cố Mạn hỏi.
- Ngươi có thể giúp huynh ấy bớt đau chút được không?
- Ngươi lấy cái này cho huynh ấy uống, nên nhớ cứ cách hai canh giờ lại uống một lần, không được bỏ thuốc.
- Được.
Cố Mạn nói xong lại cùng Châu Mộc đi ra ngoài, bốn người Châu Kim, Châu Thổ, Châu Hỏa, Châu Thủy sẽ ở lại đây giúp đỡ mọi người.
Cố Mạn nhìn thấy mọi người đang ôm nhau gương mặt lo lắng nhìn y, trong ánh mắt của họ, y cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng từ họ.

Cố Mạn gương mặt lạnh lùng bước nhanh qua chỗ họ, y đi ra bên ngoài, nhìn Châu Mộc lạnh giọng.
- Nếu như ta có chuyện gì thì hỉ phục đó ai sẽ mặt nhỉ?
- Chủ nhân lại muốn nói điềm gở gì nữa?
- Ta chỉ hỏi nếu như thôi.
- Vương Phiến Bá Duệ sẽ tuẫn táng theo chủ nhân, đem hỉ phục đó xuống hoàng tuyền tam lạy với người.
Cố Mạn nghe Châu Mộc nói lại phì cười, y quay lưng nhìn lại thành trì, đôi mắt kiên định đánh mạnh vào ngực Châu Mộc làm y văng vào bên trong.

Cố Mạn nhanh chóng tạo kết giới giam giữ họ trong đó, không ai có thể ra được.
- Xin lỗi, nhưng ta không thể nào liên lụy mọi người được.

Chuyện này do ra nên cứ để ta giải quyết.

Nếu thấy ta không quay lại, kết giới tự mở thì hãy đi tìm ta, thay ta nói với Vương Phiến Bá Duệ một lời xin lỗi.
Châu Mộc kinh ngạc, y bò dậy muốn chạy ra chỗ chủ nhân mình nhưng lại không thể, trước mặt y là bức tường vô hình.

Châu Mộc đập mạnh tay lên nó gào thét gọi tên chủ nhân mình.
- Chủ nhân… chủ nhân… người đang làm gì vậy? Mau mở ra… cầu xin người…

- …
Bên trong Châu Hỏa, Châu Kim, Châu Thổ, Châu Thủy chạy ra, nhìn thấy Châu Mộc quỳ dưới đất đang không ngừng gọi chủ nhân.

Bốn người nhanh chóng chạy lại, muốn chạy ra nhưng lại bị thối ngược lại.
- Lão đại, chủ nhân vì sao…
- Người ấy muốn tự mình đi, người không muốn làm tổn hại chúng ta
Bốn người hợp sức nhưng không thể nào phá giải được, Châu Mộc thẫn thờ ngồi dưới đất nhìn bốn người họ cười nhạt.
- Vô ích thôi, thứ chủ nhân tạo ra chỉ có chủ nhân mới có quyền phá hủy nó.
Hạ tướng quân bên trong chạy ra, nhìn thấy mọi người ai cũng mang nét mặt đau khổ lại không thấy Cố Mạn đâu vội vàng hỏi.
- Cố Mạn đi đâu rồi?
- Đi rồi, làm những chuyện nên làm.

Tạm thời mọi người sẽ không sao, cũng không ai có thể ra ngoài được.
- Là sao?
Châu Mộc vừa nói xong, anh đánh mạnh tay vào không trung, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hạ tướng quân gằn giọng.
- Là như vậy.
Hoàng cung Đại Duệ quốc… tẩm cung Dạ Uyên…
Hạ Hạ đang ngồi thêu trong phòng bất ngờ bị kim đâm vào tay, y vội bỏ tay vào miệng ngậm nó.

Trong lòng nàng dâng lên nỗi bất an rất lạ, giống như có cái gì đó đang đến gần mà nàng không hay.
Đang ngồi mơ màng, bên ngoài Châu Vĩnh chạy vào, trên tay cầm lấy đóa mẫu đơn đưa đến trước mặt nàng phấn khích hỏi.
- Muội có thấy cái này không?
- Là mẫu đơn.
- Muội có hay tin gì chưa?
- Tin gì là tin gì ạ?
Hạ Hạ chớp chớp mắt nhìn Châu Vĩnh không hiểu y đang nói đến chuyện gì, cầm lấy đóa mẫu đơn trên tay Châu Vĩnh đưa lên mũi mình ngửi.

Mùi hương rất thơm, nhẹ nhàng rất dễ chịu.
Châu Vĩnh nhìn quanh rồi lại nhìn nàng cúi người nhỏ giọng.
- Có người tặng hoa này cho Tiểu Mao Mao đấy.
Hạ Hạ tròn mắt khi nghe Châu Vĩnh nhắc đến Tiểu Mao Mao vội hét lên.
- Tiểu Mao Mao?
- Muội nhỏ tiếng một chút đi.
Châu Vĩnh vội vã bịt miệng Hạ Hạ lại, gương mặt nhăn nhó nhìn Hạ Hạ trách mắng.
- Nếu muội còn lớn tiếng như vậy nữa ta sẽ không kể cho muội nghe đâu.
Hạ Hạ vội vàng gật đầu, nhìn nàng ngoan ngoãn nghe lời Châu Vĩnh mới chịu bỏ tay ra khỏi miệng nàng.
- Ta nghe nói một bằng hữu của Duệ vương đã nhìn trúng Tiểu Mao Mao, nhưng lại đem thứ nó ghét nhất đi tặng nó, nên nó đã không khách sáo mà vứt nó đi.
- Tiểu Mao Mao rất ghét hoa mẫu đơn vì cho rằng nó quá như nhược và không sạch sẽ.
- Đúng, quan trọng là Duệ vương đồng ý cho vị bằng hữu đó có thể tán tỉnh Tiểu Mao Mao.
Hạ Hạ gật đầu, nàng hiểu vì sao hắn làm vậy.

Nàng cũng đã từng khuyên Tiểu Mao Mao mau dừng lại, dừng thứ tình cảm sai trái đó lại.

Nếu cứ ôm mãi trong người, nuôi cho nó lớn cuối cùng lại chẳng được gì ngoài việc ôm đau khổ trong lòng.
Tiểu Mao Mao là một người tốt, y còn rất ngây thơ, vẫn chưa phân biệt đó có phải là yêu hay không? Y vẫn nhận ra Hạ tướng quân chỉ xem y là nghĩa địa không hơn không kém nhưng y vẫn đâm đầu vào yêu.
Để khi biết được Hạ tướng quân đã có người mình thích nhưng người đó không phải là y lại chạy đi tìm chỗ khóc một mình.

Hạ tướng quân cũng đã nói rõ lòng mình cho Tiểu Mao Mao hiểu, nhưng do y vẫn cố chấp cho đoạn tình này nên vẫn âm thầm đứng một bên quan tâm người mình thích.
Tiểu Mao Mao sau khi rời khỏi chỗ Duệ vương đến giờ vẫn chưa trở lại làm việc, Duệ vương cho người đi gọi y lại cáo bệnh không gặp.

Tiểu Mao Mao cứ giam mình trong phòng, không màn ăn uống, cứ ngồi bó gối trên ghế mà thẫn thờ.
Không rõ vì sao y buồn, chỉ biết y là một tên ngốc, đâm đầu vào thứ không xứng với mình.

Dù đã được mọi người nói trước nhưng đoạn tình cảm này sao y lại mù quáng đến vậy.

Đang mơ màng đuổi theo suy nghĩ trong đầu, y thấy cánh cửa mở ra, chán nản định lên tiếng cáo bệnh nhưng lại ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
- Ngươi… sao lại biết chỗ này?
- Ta hỏi.
Là La Thanh Thanh, y chỉ vào miệng của mình trả lời Tiểu Mao Mao.

La Thanh Thanh mỉm cười, đi đến ngồi xuống bên canh Tiểu Mao Mao, nhìn thấy trên khóe mi y lệ còn lưu lại.

Bàn tay La Thanh Thanh không tự chủ mà đưa lên lau nhẹ trên khóe mi Tiểu Mao Mao.
- Ngươi đừng khóc nữa.
- Vì sao ta không được khóc, ngươi thì biết gì?
Tiểu Mao Mao nấc nghẹn nhìn La Thanh Thanh gắt lên, La Thanh Thanh nắm lấy tay Tiểu Mao Mao miết nhẹ nó khẽ nói.
- Đúng là ta không hề hay biết, ta chỉ biết ta thích một người nhưng người đó lại đem lòng đi thích một người không thích mình.
- Cảm giác đó thế nào?
- Sao?
Tiểu Mao Mao lau nước mắt nhìn La Thanh Thanh hỏi lại.
- Ta hỏi ngươi cảm giác thích một người không thích mình sẽ ra sao?
- Đau, rất đau.

Ta đã vô tình gặp người đó khoảng hai năm trước, lúc đó ta biết thích một người là như thế nào.
Tiểu Mao Mao cụp đuôi mắt, y không muốn nhắc thêm chuyện buồn này nữa.

La Thanh Thanh nhìn Tiểu Mao Mao không muốn nói chuyện, y đành nhỏ giọng nói với người.
- Ngươi nhắm mắt lại đi, ta có cái này cho ngươi này.
- Cho ta?
- Đúng.
Tiểu Mao Mao có chút tò mò, y ngoan ngoãn nhắm mắt lại im lặng chờ đợi.

La Thanh Thanh mím môi chạy ra bên ngoài cầm vào một chậu hoa nhỏ, đặt vào tay y.
Tiểu Mao Mao cảm nhận có cái gì đó trong lòng tay mình, y vội mở mắt, đập vào mắt Tiểu Mao Mao là một chậu mạn châu sa hoa.

Tiểu Mao Mao kinh ngạc, ánh mắt y mở to nhìn La Thanh Thanh lắp bắp.
- Cái này… sao ngươi lại có?
La Thanh Thanh gãi đầu, vô tình Tiểu Mao Mao nhìn thấy vết thương trên tay y, Tiểu Mao Mao chỉ vào vết thương trên tay y vội vàng hỏi.
- Cái này… tay ngươi bị thương rồi.
- Ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da.
Tiểu Mao Mao nhìn lại đóa mạn châu sa hoa trên tay mình, y đưa tay chạm lên nó bất ngờ khi trên tay y lại bị dính gì đó.

Tiểu Mao Mao vội bỏ chậu mạn châu sa hoa sang một bên vội vàng chạy đi đâu đó.
La Thanh Thanh nhìn thấy Tiểu Mao Mao chạy đi trong lòng có chút hụt hẫng, y nhìn đóa mạn châu sa hoa mình mới hái cười nhạt rồi đứng dậy rời đi.

Đến khi Tiểu Mao Mao chạy về thì người đã đi mất rồi, cầm lọ thuốc trên tay Tiểu Mao Mao thoáng buồn, đi đến bên chậu mạn châu sa hoa ngồi thẫn thờ nhìn ngắm nó.
La Thanh Thanh đi đến chính điện, hôm nay là ngày cuối y ở lại đây, có chút luyến tiếc, có chút không đành, nhưng y vẫn phải rời đi.

Duệ vương nhìn thấy La Thanh Thanh có chuyện buồn, hắn đi đến nhìn vỗ lên vai La Thanh Thanh mỉm cười.
- Không sao, ta nghĩ Tiểu Mao Mao sẽ hiểu tấm lòng của ngươi thôi, nếu như y biết ngươi vì muốn y vui mà đã đi trộm hoa của Duệ vương bị đuổi về nước thì biết đâu y sẽ thương hại ngươi?
- Ngươi là chọc ta à? Đến giờ rồi, hẹn ngày tái ngộ.
- Hẹn ngày tái ngộ, thượng lộ bình an.
La Thanh Thanh chào Duệ vương rồi lên ngựa rồi đi, Duệ vương tiễn y ra khỏi cổng lớn hoàng cung.

Thở dài quay sang nhìn người bên cạnh lạnh giọng.
- Đi cho ngươi lang tin như ta đã bảo.
- Vâng, Duệ vương.
Duệ vương phất tay cho người lui đi, còn mình bước lên trên thành đứng đó nhìn ra phía xa thở ra một hơi nặng nề.


Duệ vương vô thức như xoay xoay chiếc nhẫn trên mình, hôm nay tâm trạng hắn có chút lo lắng, hồi hộp lo âu.
Hắn không biết vì sao trong lòng mình khóc chịu như vậy, hắn có dự cảm không lành vội nhìn Phạm thừa tướng bên cạnh.
- Giúp ta đi tìm hiểu giúp ta xem, Cố Mạn còn ở Cổ Kiềm Quán hay không?
-Vâng.
Phạm thừa tướng lập tức rời đi, Duệ vương vẫn thẫn thờ đứng đó, trời đã bắt đầu chuyển lạnh, không sớm thì muộn tuyết đầu mùa sẽ rơi thôi.

Duệ vương nghĩ đến tuyết đầu mùa lại chạy đến chỗ Hạ Hạ, hắn muốn xem hỉ phục Hạ Hạ đã làm được đến đâu rồi.
Bước vào bên trong, hắn thấy Gia Dung đang chật vật đứng dậy Duệ vương vội vã chạy lại đỡ y lên đưa vào trong nhà.
- Ngươi có sao không?
- Ta không sao, đa tạ Duệ vương.
- Ta thấy sức khỏe của ngươi có gì đó không ổn?
Gia Dung mỉm cười, y đưa tay chạm vào phần bụng của mình tự hào nói.
- Là bé con hành ta, nhưng không sao miễn Tiểu Doãn khỏe mạnh là được.
Duệ vương kinh ngạc, nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của Gia Dung hắn cứ tưởng mình nghe nhầm, nghi ngờ hỏi lại.
- Ngươi nói… bé con?
- Vâng, bé con của ta và Châu Mộc, cũng nhờ Cố Mạn nên ta mới có ngày hôm nay.
- …
Duệ vương sững người, hắn không thể nào tin được một nam nhân như y có thể thụ thai được như vậy, chuyện này không thể nào xảy ra.

Hắn nhướng mày hỏi lại y.
- Ngươi nói là Cố Mạn đã giúp ngươi? Và nam nhân như ngươi có thể thụ thai?
- Vâng.
- Vậy… cho ta sờ nó có được không?
- Vâng.
Duệ vương bàn tay run run chạm lên bụng Gia Dung, vì nó mới chỉ có ba tháng nên vẫn chưa có gì.

Duệ vương phì cười, hắn không ngờ Cố Mạn lại chế ra được cả loại thuốc này.
Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Hồng và Tiểu Mai phía sau đi ra, nhìn thấy Duệ vương hai người lập tức hành lễ.

Duệ vương lắc đầu, nhìn hai người xua tay.
- Không cần phải hành lễ với ta, hai muội quên mất mình là thân phận gì sao?
- Hai muội vẫn nhớ nhưng gặp huynh cũng phải cho ra lễ nghi chứ?
- Ta không muốn đâu.
Hai người mỉm cười, đi đến chỗ Duệ vương đặt xuống bàn chén thuốc.

Nhìn thấy chén thuốc trên bàn, Duệ vương chau mày hỏi Tiểu Mai.
- Cái này là thuốc gì vậy?
- Là thuốc bổ, để cho Gia Dung uống, vì sức khỏe y không tốt nên cần bồi bổ thêm.
Gia Dung phì cười nhìn hai người Tiểu Mai và Tiểu Hồng vội nói.
- Duệ vương biết rồi, không cần phải dấu.
- Ta biết rồi, Gia Dung vừa nói cho ta hay.
Duệ vương mỉm cười, hắn ngoài chúc mừng cho Gia Dung ngoài ra cũng tò mò, không biết nam nhân mang thai sẽ như thế nào.

Nếu như Cố Mạn của hắn cũng mang thai thì dáng dấp ấy sẽ ra sao? Hắn thật sự rất mong chờ mà không… là khao khát mới đúng, một khao khát mãnh liệt dành cho người hắn thương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.