Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 89





Cố Mạn ngồi trên cây nhìn đám người bên dưới, thoạt nhìn y cũng nhận ra đám người kia là loại người như thế nào.

Y nhếch mép ngồi thẳng người dậy hất đầu lớn giọng hỏi lớn.
- Này, thứ bôi trên mặt các ngươi là gì vậy? Cho ta xem được không?
Phập…một mũi tên ghim sát bên mặt y, Cố Mạn rút mũi tên bên cạnh mình ra nhìn qua nó một chút rồi phóng nó trả về chỗ người chủ của nó.

Y lắc đầu làm ra vẻ tiếc nuối, gương mặt đau khổ nhìn bàn tay mình tự trách.
- Ngươi sau vậy hả? Chỉ trả đồ lại cho chủ thôi có cần phải làm chết họ như vậy không? Là mạng người đấy.
- Tên khốn, dám gϊếŧ người của ta?
- Cỏ dại thì phải được diệt sạch, để lại một cọng cũng là ngu.
Giọng nói y không mỉa mai như lúc trước mà âm lãnh đến đáng sợ.

Đám người kia rùng mình lùi lại sau một bước, bất ngờ trong không trung vang lên một giọng hát, lanh lảnh, trong trẻo.

Đám người kia nghe xong bài hát ấy lại trở nên điên cuồng hơn như được tiếp thêm sức mạnh nhanh chóng lao vội về phía Cố Mạn mà đánh.
Cố Mạn chỉ nhướng mày, y phất tay một cái ngay lập tức từ dưới đất vô số bàn tay đưa lên nắm lấy chân của đám người kia mà lôi xuống.

Ba người đứng đầu nhìn mình không phải là đối thủ của y vội vã chạy vào bên trong.
Một trong số mấy tên đó đã ra tay đập nát tượng hồ tiên, hắn ta nhìn Cố Mạn cười lớn.
- Để ta xem, ngươi sẽ làm gì khi tượng của mình đã bị phá hủy.
- Ngươi muốn xem?
Tên đó không trả lời mà lấy chân đạp lên đầu hồ tiên, gương mặt y đã lạnh nay còn lạnh hơn.


Cố Mạn không biết làm cách gì đã đứng trước mặt tên đó, dí xác gương mặt của mình vào mặt tên kia cong khóe miệng.
- Ngươi nói xem, ta sẽ làm gì ngươi?
- Hự… ngươi…
Tên kia chỉ kịp trợn tròn mắt nhìn Cố Mạn, không nói được thêm lời gì đã ngã xuống đất.

Hai tên con lại cũng không thoát được móng vuốt của y, Cố Mạn cầm lấy ba quả tim vẫn còn đập đưa lên ngang mặt thích thú.
Cố Mạn đưa nó lên miệng mà cắn, đã bao lâu rồi y chưa thưởng thức lại món ăn này?
Cố Mạn ngồi trước thềm đền, ngồi đó thưởng thức nó một cách ngon lành.

Đang ăn y bỗng ngẩng đầu nhìn lên khi thấy trước mặt mình là một cô nương tay cầm ô đỏ đang đứng cách một khoảng nhìn mình.
Cố Mạn không quan tâm, y ăn nốt phần còn lại trên tay mình rồi lau sạch sẽ mọi thứ mới chịu đứng dậy.

Lướt qua phía người kia như chưa có chuyện gì xảy ra, bỗng cô nương kia lên tiếng.
- Hồ tiên, người đi nhanh vậy?
- Người biết ta sao?
Cô nương đó che miệng khẽ cười, quay người nhìn y đôi mắt quỷ dị chậm rãi lên tiếng.
- Ta biết rõ là đằng khác.
Cố Mạn không quay người, y tiếp tục bước đi mặc cho cô nương kia thích nói gì thì nói.

Cô nương kia xoay mạnh chiếc ô trên tay, ngay lập tức ám khí trên đó bay ra lao về phía Cố Mạn.
Cố Mạn khựng chân không hề nhúc nhích, chỉ thấy mấy loại kim nhỏ kia bay đến sát người y thì rơi hết xuống đất.

Cố Mạn quay người, nghiêng đầu nhìn cô nương kỳ lại kia lạnh giọng hỏi.
- Ngạ Quỷ Địa Vương chỉ có mình ngươi tìm đường chết thôi sao?
- Ngược lại thì khác.
- Hay ngươi lại muốn lập công nên mới một mình chạy đến đây tìm ta?
Cô nương kia nghe xong câu này không còn ra vẻ thướt tha dịu dàng như lúc nãy nữa.

Thay vào đó là gương mặt quỷ mị, đôi mắt sắc lên lao vào Cố Mạn mà đánh.

Cố Mạn cũng đáp trả, một mình ả ta vốn không phải là đối thủ của Cố Mạn nên chỉ sau mấy chiêu thức ả ta đã có dấu hiệu thất thế.
Cố Mạn nhếch miệng, lợi dụng cô ta sơ suất y đã dùng móng vuốt mình đâm sau vào ngực trái cô ta.

Ánh mắt lạnh lẽo ấn mạnh bàn tay mình thêm một chút nữa muốn kết liễu ngay cô ta.
Nhưng bất ngờ y bị một lực đã khá mạnh đánh bật ra phía sau, Cố Mạn lùi sau mấy bước mới dừng lại.

Y nhìn về phía ả ta, từ khi nào bên cạnh ả đã xuất hiện thêm bốn người nữa.

Bọn chúng đều nhìn y đôi mắt căm phẫn, duy chỉ có một người, ánh mắt không hề nhìn y.
- Quỷ La, đã lâu không gặp.
Tên Quỷ La ngồi trên nóc kiệu nghe Cố Mạn nói thì thôi uống, quay đầu nhìn cậu nheo mắt mỉm cười.
- Hồ tiên, ngươi vẫn lợi hại như ngày nào.
- Đều nhờ công các ngươi cả.
Cố Mạn đưa bàn tay dính đầy máu đen của mình lên miệng liếm nhẹ nó, y nhìn năm người kia như đang chế giễu.

Quỷ Sa nhìn thấy y coi thường bọn họ liền cầm trống nhỏ trên tay bắt đầu lắc.

Ngay lập tức hắc y nhân lại xuất hiện, nhưng không phải đám người bình thường mà là đám thi.

Cố Mạn chỉ mỉm cười, chậm rãi rút từ trong người ra một đoạn dây chỉ đỏ, cầm nó trên tay bất động chờ đợi.
Y luôn thụ động, lúc nào cũng đợi đối phương đi đến gần mình với chịu ra tay.

Không phải vì y sợ hay không đủ dũng khí mà là vì y lười.

Đợi đám thi kia vừa đến gần, y đã nhanh chóng phóng đầu sợi chỉ đỏ kia ra, một lúc trói hết đám thi đó lại, một ngọn lửa thanh lam nhanh chóng phựt cháy, thiêu đốt đám thi kia.
Năm người kia nhìn y, họ cảm nhận được y mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Cả bọn nhìn nhau rồi đồng loạt xông về phía y mà ra tay.
Tại thành trì Dục Lập, Lãnh Cung Nghi và mọi người đang nghĩ cách để ra ngoài.

Họ có làm bằng cách gì cũng không ra được nhưng có một điều của kết giới này, đó chính là người từ bên ngoài có thể vào được.
Lãnh Cung Nghi chán nản ngồi một góc, y không hiểu Cố Mạn rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.

Suy nghĩ của mọi người Cố Mạn có thể nhìn thấu nhưng y suy nghĩ gì người khác lại không nghĩ ra.
Hạ tướng quân cầm đến cho Lãnh Cung Nghi một trái táo, đưa nó đến trước mặt Lãnh Cung Nghi y vội nói.
- Cái này cho huynh, đừng gượng ép bản thân quá.
- Đa tạ, mọi người đi đâu cả rồi?
- Đám người của Châu Mộc đã đi lên trên tường thành xem thử rồi.
Lãnh Cung Nghi nghe Hạ tướng quân nói vội trả táo lại tay y rồi nhanh chân chạy lên tường thành tìm mọi người.

Hạ tướng quân nhìn trái táo trên tay mình thì cười nhạt, y siết chặt nó trên tay rồi cũng đi theo Lãnh Cung Nghi Lên trên tường thành.
Đứng trên này, họ có thể nhìn thấy đền hồ ly, nhưng không thấy được người bên trong.

Mọi người đã dần mất kiên nhẫn, bỗng Châu Thổ nãy ra một ý nghĩa rất điên rồi.
- Hay chúng ta thử đào đất để tạo lối ra, biết đâu lại được thì sao?
- Ý cũng không tồi, cứ thử thử xem.
Hạ tướng quân gật đầu, y cùng mọi người chạy xuống lại bên dưới, Châu Thổ dùng ưu thế của mình mở đường hầm.

Nhưng mọi thứ chỉ thuận lợi ở phía bên trong, đến khi lớp đất nứt ra va chạm vào kết giới nó lại phát ra tiếng nổ khá lớn.
Khói bay mù mịt, mọi người phải bịt tai vì tiếng nổ rất lớn có người ngồi gần đó tai họ cũng đã chảy máu.

Châu Thủy thử dùng nước để xem nó có tác dụng gì không, ngạc nhiên tay khi nước của y có thể chảy sang bên kia được.
Lãnh Cung Nghi nhìn dòng nước không ngừng chảy sang bên kia y chau mày.

Y đã từng nghe Cố Mạn nhắc đến điểm yếu pháp thuật của y nhưng cái điểm yếu đó lại là thế mạnh của y.
Lãnh Cung Nghi đăm chiêu suy nghĩ, lẩm bẩm tự độc thoại một mình.
- Năm người được đặt theo ngũ hành, nhưng nó lại đại diện năm sức mạnh của Cố Mạn.

Nếu họ là một phần không thể thiếu trong người Cố Mạn chắc chắn họ phải có gì đó.
Hạ tướng quân đứng bên cạnh nghe Lãnh Cung Nghi nói chuyện một mình lại nhắc đến năm người kia.

Hạ tướng quân nhỏ giọng hỏi.
- Huynh có nghĩ chìa khóa để mở kết giới nằm trong đám người đó không?

- Ý ngươi là năm người họ hợp lực lại cùng một lúc may ra giải trừ được?
Hạ tướng quân gật đầu, y đã nghĩ rất lâu chuyện này nhưng vẫn chưa dám nói ra.

Nay lại nghe Lãnh Cung Nghi nói nên y mới mạnh dạn nói ra những lời này.
Châu Mộc nghe cũng có lý, vốn dĩ bọn họ là năm điểm yếu trên người chủ nhân được chủ nhân tạo ra.

Chuyện này sao họ không nghĩ ra sớm hơn chứ, những thứ chủ nhân làm điều liên quan đến bọn họ.
Châu Mộc nhìn bốn người Châu Kim, Châu Thủy, Châu Hỏa, Châu Mộc đanh giọng nói.
- Dùng sức mạnh của cả năm người để phá kết giới, đó chính là phương án cuối cùng.
- Được.
Năm người nhanh chóng đứng theo vị trí ngũ hành, họ truyền lực cho nhanh rồi nhanh chóng truyền thứ ánh sáng thanh lam kia lên trên cao.

Đúng như Hạ tướng quân nói, nó có tác dụng với kết giới của Cố Mạn nhưng vẫn chưa đủ.
Lãnh Cung Nghi đã viết nên một dòng chữ lớn lên kết giới cho những người trong kinh thành có đến cũng biết mà không chạy vào chỗ họ.

Y mới viết xong ngay lập tức lính canh trên thành đã chạy xuống thông báo có người của Duệ vương phái đến.
Hạ tướng quân gật đầu cho người kia vào, nhưng người kia cách họ khoảng mười bước chân đã bị Hạ tướng quân ra dấu bảo đừng lại.

Ra hiệu cho người đó tiếng từng bước chậm rãi theo chỉ dẫn của mình và đưa lá thư vào bên trong mảng đen trong không trung chứ không được chạm vào nó.
Lãnh Cung Nghi tò mò nhìn lá thư trên tay Hạ Tướng quân hỏi y.
- Duệ vương viết gì vậy?
- Duệ vương hỏi tình hình ở đây, huynh đứng đây ta vào biên thư phản hồi Duệ vương.
Lãnh Cung Nghi gật đầu, Hạ tướng quân nhanh chóng đi vào bên trong.

Y muốn nói rõ mọi chuyện cho Duệ vương biết nhưng lại sơ sau khi Duệ vương biết được thật sẽ chạy đến đây.

Y đành cắn răng không nói đến chuyện Cố Mạn một mình đi gặp đám người kỳ lại kia mà chỉ nói Cố Mạn đang bận chuyện nên không tiện nói gì thêm.
Biên xong thư, y đem nó ra cẩn thận đưa cho người đưa tin, dặn dò tên đó phải chú ý an toàn rồi cũng rời đi.

Lãnh Cung Nghi đợi cho người đó đi xa mới lên tiếng hỏi Hạ tướng quân.
- Ngươi có nói chuyện Cố Mạn cho đệ ấy biết?
- Duệ vương chỉ biết Cố Mạn đang ở đây nhưng ta không nói chuyện y một mình đi gặp đám người quái dị kia.

Ta sợ Duệ vương sau khi biết tin sẽ lập tức chạy đến đây mất.
Lãnh Cung Nghi gật đầu đồng tình với y về chuyện này, cái gì không nên nói thì tốt nhất không nên nói.

Dù có tàn nhẫn đến đâu nhưng an toàn cho đối phương là được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.