Duệ vương đỡ lấy trán, hắn không biết đang khóc hay đang cười, ông trời thật biết trêu người mà, Hai người năm lần bảy lượt mới có thể đến được với nhau, cứ ngỡ sẽ là hạnh phúc viên mãn sẽ có được một hôn lễ đúng nghĩa nhưng không ngờ…
Duệ vương đi đến bên cạnh giường, nắm lấy tay Cố Mạn mà hôn xuống, hắn nhìn y mỉm cười. Dù không thể nào linh đình rước y vào cung, không thể nào tam bái cùng y nhưng hắn vẫn thực hiện lời hứa của mình. Hắn đứng thẳng người, quay người nhìn bọn họ, gương mặt băng lãnh lạnh giọng lên tiếng.
- Ban lệnh của ta, miễn thuế ba năm cho bách tính Duệ quốc, nếu ai dám kháng chỉ tru di tam tộc.
- …
Mọi người không ai dám lên tiếng vì lên tiếng lúc này không khác gì kháng lệnh phản vua. Hắn cho mọi người giải tán chỉ để mình hắn ở lại với y là đủ rồi. Duệ vương đi đến bên giường, hắn nằm xuống bên người y khẽ hôn lên môi y thầm thì.
- Vương hậu, ta chờ ngươi tỉnh dậy tiếp tục bái đường với ta. Cố Mạn, nếu có thể hãy mang ta theo với nơi này không có ngươi lạnh lẽo lắm.
Duệ vương cười nhạt, ôm lấy cơ thể bất động nặng nề của y cố gắng kìm nén không khóc. Nhưng hắn không thể nào làm được, hắn cắn chặt môi mình đến bật cả máu sờ lên gương mặt của y mỉm cười trong nước mắt rồi nhắm mắt.
Duệ vương không biết đã ngủ bao lâu nhưng đến khi có người vào làm phiền thì hắn mới chịu tỉnh dậy. Là Lãnh Cung Nghi, y ngồi uống trà bên bàn nhìn thấy hắn ngồi dậy thì mỉm cười.
- Đệ dậy thì tốt quá, đệ dậy ta mới có thể lo cho Cố Mạn được.
- Làm phiền huynh rồi.
Duệ vương đi thay y phục, khoác hắc bào rồi rời khỏi phòng. Hôm nay hắn có buổi thượng triều nên không thể nào ở bên cạnh Cố Mạn được, hắn đành nhờ Doạt vương chăm sóc cho y mới có thể an tâm mà rời đi.
Duệ vương chễm chệ ngồi trên ngai vàng hắn nhìn đám người bên dưới chán nản lạnh giọng.
- Có chuyện thì tâu không có chuyện bãi triều.
- Duệ vương, thần biết chuyện vương hậu làm người đau lòng nhưng mong người có thể giữ vững tinh thần.
- Ta biết, nếu có chuyện quan trọng thì hãy báo.
- Các nước láng giềng lại đem cống phẩm đến và cả…
Người kia bỏ dở câu nói lo sợ nhìn hắn, Duệ vương biết hắn muốn nói chuyện gì. Duệ vương nhếch miệng lắc đầu thẳng thừng lên tiếng.
- Nếu là mỹ nhân thì từ chối, chỉ lấy cống phẩm không lấy người.
- Vâng, thần cũng đã nói nhưng có nhiều người vẫn cố chấp.
- Gϊếŧ.
- Dạ?
- Tên nào cố chấp không nghe gϊếŧ cho trẫm.
Duệ vương trở nên tàn bào hơn trước, hắn nói một lần lần thứ hai vẫn cố tình dây dưa kiếm liền rút ra khỏi vỏ. Gương mặt băng lãnh của hắn càng làm cho mọi người khϊếp sợ, mệnh lệnh hắn đưa ra là tuyệt đối.
Duệ vương sau buổi thượng triều sẽ trở về phòng trò chuyện với y, hắn kể cho y nghe những gì hắn đã làm trong ngày. Duệ vương nhìn người ngủ say trên giường không chịu được mà hôn xuống, hắn thật sự nhớ y đến phát điên rồi.
- Cố Mạn, ngươi hết thương ta rồi sao? Ta đã là gì sai sao? Sao ngươi luôn đối xử ta như thế, trong lòng ngươi chỉ có bách tính thử hỏi ngươi có dành chút nào cho ta không?
Duệ vương thở hắt ra một hơi, hắn áp tay y vào má mình đôi mắt đỏ ngầu tiếp tục lên tiếng.
- Cố Mạn, ta thật sự không thể nào chịu được nữa rồi. Ngươi mau tỉnh dậy với ta đi, trò chuyện với ta đi. Ta… ta thấy bản thân rất lạc lõng, ánh sao chiếu rọi trong người ta đang dần biến mất. Ta rất sợ, thật sự rất sợ.
Duệ vương chỉ có thể độc thoại một mình, hắn không rõ mình phải làm thế nào khi không có y bên cạnh. Y ở trước mắt nhưng đối với hắn như cách biệt âm dương, mạn châu sa hoa tình cảnh này của họ không khác nó là bao.
Không dễ gì tái hợp, lại phải xa cách, xa cách rồi lại tái hợp nhưng tái hợp theo kiểu này hắn chẳng muốn chút nào. Hắn đơn giản chỉ muốn được hạnh phúc như bao người khác điều đó khó thế sao?
Mọi người bên ngoài ngày nào họ cũng nghe tiếng Duệ vương tự độc thoại một mình, lúc đầu họ còn lo chạy đi gọi Lãnh Cung Nghi nhưng khi nghe y nói cứ để như vậy thì họ mới thôi lo lắng. Nhưng nghe mấy lời của hắn nói, người mạnh mẽ đến đâu rồi cũng rơi nước mắt.
Từ ngày đưa Cố Mạn về đây đã được ba tháng, trong ba tháng đó Duệ vương không ngày nào không nói chuyện với y. Trời đã bắt đầu trở đông, hậu cung lạnh lẽo chỉ còn tiếng bước chân của đám lính canh đang đi tuần. Duệ vương ngồi bên cạnh y, đang xem nốt tấu chương còn lại trên tay rồi mới định đi ngủ.
Đang tập trung thì bên ngoài có người chạy vào quỳ xuống trước mặt hắn vội tâu.
- Duệ vương, Gia Dung hạ sinh rồi.
- Sao? Doạt vương nói tháng sau kia mà?
- Lúc nãy vì ngoài sân trơn trượt nên y đã ngã và chuyển dạ luôn, nên Doạt vương đã rạch bụng lấy con cho y.
Hắn nhìn Cố Mạn rồi choàng thêm áo bên ngoài rồi đi đến cung Dạ Uyên, mọi người đều tập trung hết ở đây. Duệ vương mới đi đến sân đã nghe tiếng khóc của đứa trẻ, hắn vội bước vào nhìn thấy trên tay Hạ Hạ đang bế một đứa trẻ liền đi đến xem sao.
Mọi người thấy hắn ai cũng cúi đầu thay cho cái hành lễ, đó cũng là cái hắn yêu cầu. Bế đứa trẻ từ tay Hạ Hạ, khóe môi hắn bất ngờ cong lên khi nhìn bé con đang cười với mình. Duệ vương nhìn Châu Mộc mỉm cười hỏi thăm y.
- Gia Dung vẫn ổn chứ?
- Chỉ là do thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh.
- Ngươi đã đặt tên cho bé con chưa?
Châu Mộc lắc đầu, y vẫn chưa đặt tên cho con mình, vì y rất dỡ trong việc này nên vẫn chưa. Duệ vương nhìn đứa trẻ, nó sinh ra vào mùa đông lại là con trai nên lấy cái trên phải thật ý nghĩa.
- Thiện Ngôn, ngươi thấy tên này thế nào?
- Đa tạ Duệ vương ban tên.
- Từ giờ con sẽ là Châu Thiện Ngôn.
Đùng… đùng… rầm…
Một chuỗi âm thanh vang lên, mọi người đều giật mình bởi nó, Duệ vương vội trao bé con lại cho Hạ Hạ rồi cùng mọi người chạy ra xem sao.
- Duệ vương, là tẩm cung Mạn Châu.
- Cố Mạn…
Duệ vương nghe đến cung Mạn Châu vội vã chạy đi, mọi người cũng nhanh chóng chóng chạy đi. Chỉ để Hạ Hạ, Tiểu Mai và Tiểu Hồng ở lại với Gia Dung. Bọn họ theo chân Duệ vương chạy đến cung Mạn Châu, vừa về đến nơi chân Duệ vương đã đứng không vững.
Trước mặt hắn là đống hoang tàn, ngổn ngang mọi thứ, tiếng nổ khi nãy phát ra từ nơi đây. Sét đánh trúng ngay căn phòng của Cố Mạn, họ không biết phải dùng từ nào để diễn tả cảm xúc lúc này. Duệ vương loạng choạng đi vào bên trong, hắn lật từng mảnh gỗ một để tìm người.
Mọi người cũng vào tìm với hắn, Duệ vương đi đến được chỗ giường nhưng lại không thấy người đâu vội vàng hét lớn trong vô vọng.
- Cố Mạn… Cố Mạn… ngươi ở đâu…
- …
- Cố Mạn, mau trả lời đi ra xin ngươi đấy.
Duệ vương quỳ xuống bên giường, hắn gào khóc khi không thấy y đâu cả. Mọi người cũng rơi nước mắt, chuyện này là sao chứ? Số Cố Mạn chẳng lẽ đã đến lúc tận?
Mọi người cố gắng lục tìm trong đống đổ nát một nữa biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra, nhưng họ hi vọng họ càng nhiều lại thất vọng càng nhiều. Mọi người ngồi bệt xuống đất, nhìn đống hoang tàn không chịu được mà hét lớn.
Duệ vương ôm lấy tấm chăn Cố Mạn vẫn dùng khi bất tỉnh mà khóc, hắn muốn một đao gϊếŧ chết mình đi. Hắn quả thực không chịu được nữa rút con dao trong người muốn tự sát theo hắn. Cũng may Hạ tướng quân và Châu Mộc vội chạy đến giật lấy con dao từ tay hắn ném ra xa. Lãnh Cung Nghi không chịu được chạy đến tát hắn một cái rõ mạnh, nắm cổ áo hắn quát lớn.
- Đệ đang làm trò gì vậy hả? Đệ có biết mình vừa mới hành động ngu xuẩn lắm không?
- Đệ chỉ cần Cố Mạn…
- Đệ như này Cố Mạn vui lắm sao? Y làm mọi thứ để đệ được ngồi lên ngôi, bây giờ lại tự tay đệ muốn hủy đi tất cả, đệ muốn gì y đến chết cũng không thể nào yên tâm về đệ sao?
Duệ vương thần người, Lãnh Cung Nghi nói không sai, hắn biết điều đó nhưng y là trái tim của hắn, là sao đêm trong lòng hắn, là ánh dương soi đường cho hắn, thiếu y hắn thật sự không thể nào sống được nữa.
Thiên hạ thì sao? Quyền lực thì sao? Quyền lực thì sao? Hắn cuối cùng cũng cô độc một mình vậy tại sao không cho hắn đi theo y? Vì sao người khác có thể mưu cầu hạnh phúc của đời họ còn hắn thì không? Hắn đã làm gì sai mà ông trời bất công với hắn? Tất cả đều là giả dối… phải… ngay từ đầu không có thật.
Duệ vương còn nghĩ càng tiêu cực, hắn không có suy nghĩ nào ngoài chết theo Cố Mạn. Hắn vùng vẫy muốn thoát khỏi họ để tự do theo y nhưng lại bị họ giữ quá chặt, hắn đành bất lực cầu xin họ.
- Xin các người, đừng cản ta nữa, ta xin các người cho ta đi gặp y… ta cầu xin các người…
- Duệ vương…
- Ta không thể nào chịu đựng thêm được nữa, ba tháng qua đối với ta như một cực hình, ta đổi tên cung thành Mạn Châu vì hai ta giống nó. Ta thật sự không thể sống thiếu y, nên xin mọi người hãy cho ta được toại nguyện.
Duệ vương bật cười, hắn cười không khác gì kẻ điên dại, sự dồn nén bao lâu nay của hắn cuối cùng cũng đã bộc phát. Duệ vương lảo đảo đi đến lấy con dao, hắn muốn một dao đoạn tuyệt kiếp trần thì bỗng tiếng chuột ở đâu vang lên, kèm theo đó là một giọng nói đang hỏi họ.
- Mọi người làm trò hề gì ở đây vậy?