Sau khi thi xong môn văn hóa cuối cùng cũng tuyên bố học kỳ này chấm dứt.
Trường học thi xong, từng sinh viên xách theo hành lý trở về nhà. Buổi chiều Thẩm Thư Dư vẫn còn thi, trong sân trường đã có đàn anh xách hành lý về nhà.
Kỳ nghỉ luôn khiến người ta mang tâm trạng sung sướng, Thẩm Thư Dư thi xong môn cuối cùng thì đã năm giờ chiều, cô chỉ có thể lên đường về nhà vào sáng ngày mai.
Buổi tối Phó Chước vẫn theo thường lệ tới tìm Thẩm Thư Dư, anh biết hôm nay cô thi xong thì kết thúc học kỳ này, đương nhiên anh phải thừa dịp lúc này “quấy rầy” cô nhiều hơn.
Thẩm Thư Dư gần như vừa ra phòng thi thì điện thoại của Phó Chước gọi tới.
“Thi xong rồi?” Ở đầu dây bên kia, giọng Phó Chước nặng trĩu.
Thẩm Thư Dư ừ một tiếng.
Đối với việc nhận điện thoại của anh cô hình như ngày càng cảm thấy dĩ nhiên.
Phó Chước nói: “Tôi tới tìm em.”
Thẩm Thư Dư vội vàng từ chối: “Tôi còn phải trở về phòng ký túc thu xếp hành lý, tôi bận lắm anh đừng tìm tôi.”
“Ngày hôm qua lén trốn đi, hôm nay còn nói bận.” Phó Chước bất đắc dĩ sờ trán mình, “Muốn tôi làm chút gì em mới có thể ngoan tí hả?”
Ngày hôm qua Thẩm Thư Dư xem xong tập thứ nhất bản hoạt hình của “Phúc Tinh A Tài” thì nói gì cũng muốn quay về trường, cô ồn ào đòi về ôn bài bằng không thi trượt sẽ hỏi tội anh. Phó Chước đâu có chịu, lại nói lúc ấy hai người còn chưa ăn cơm, anh đương nhiên phải “cưỡng ép” kéo cô cùng đi ăn cơm.
Vào lúc Phó Chước đứng dậy đi phòng vệ sinh, Thẩm Thư Dư đã lén trốn đi.
Lúc ấy một mình Thẩm Thư Dư chạy ra nhà hàng, cô giống như “tù trốn trại” vươn tay bắt một chiếc taxi rồi hoảng loạn đi vào trường. Đáy lòng cô hỗn loạn, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi căn bản không có gì đáng ngại, nhưng Thẩm Thư Dư biết bản thân mình không như bình thường.
Cô không biết nên làm sao đối mặt với Phó Chước.
Càng hiểu biết về Phó Chước, Thẩm Thư Dư bèn phát hiện bản thân chẳng thể khống chế trái tim mình. Chờ khi cô phát hiện hình như mình không ghét anh thì đã biết mình đang từ từ rơi vào tay giặc.
Loại cảm giác không thể khống chế này khiến cô bối rối, vậy nên cô chạy trốn.
Khi Thẩm Thư Dư về thẳng tới phòng ký túc thì cũng không ăn bữa tối, cô giống như con đà điểu vùi đầu dưới vây cánh, nghĩ rằng chỉ cần mình không quan tâm thì mọi việc sẽ qua.
Lúc ấy Phó Chước gọi tới liên tục, anh hết sức lo lắng.
Người đột nhiên không thấy đâu, tại nơi đông người cũng không thể bị người khác bắt đi. Sau đó Phó Chước nghĩ đến khả năng duy nhất là Thẩm Thư Dư chạy trốn, anh không ở lại ăn cơm, chẳng nói câu nào chạy thẳng tới trường học.
Thẩm Thư Dư gần như vừa bước vào trường thì Phó Chước liền vào theo sau. Nhưng anh vẫn không đuổi kịp cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô vào đi vào ký túc xá.
Điện thoại nối máy, Phó Chước hỏi cô vì sao muốn đi.
Thẩm Thư Dư không thể nói rõ nguyên nhân gì, cô ấp úng đáp là bởi vì phải ôn bài.
Phó Chước nhịn cười, hỏi: “Có phải em thẹn thùng hay không?”
Bởi vì chuyện anh hôn trộm cô.
Nào ngờ Thẩm Thư Dư thẳng thừng cúp máy, điều này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Phó Chước.
Tối qua hai người không thể cùng nhau ăn bữa cơm, đêm nay dù thế nào Phó Chước cũng phải ngăn lại Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư vừa tắt máy chuẩn bị thở hồng hộc một hơi thì trông thấy Phó Chước đứng ở trước mặt mình.
Hôm nay Phó Chước hiếm khi mặc áo khoác dài màu đen, thoạt nhìn rất có phong độ. Nhưng suy cho cùng anh mang dáng vẻ lưu manh, hơn nữa mái tóc ngắn ngủn, nhìn thế nào cũng khiến người ta sinh ra cảm giác xa cách.
Phương Giác thì ngược lại sau khi nhìn thấy Phó Chước bèn tỏ vẻ hiểu chuyện, cô nàng vội vàng đẩy Thẩm Thư Dư tới trước mặt người ta.
Sau khi Phương Giác thi xong môn này thì sẽ ngồi chuyến xe lửa vào lúc tám giờ tối, Thẩm Thư Dư vốn muốn tiễn cô bạn tới nhà ga. Lúc này cô chẳng nói gì với Phó Chước, cô kéo tay Phương Giác nói: “Đã nói buổi tối đưa cậu tới nhà ga mà.”
Phương Giác xua tay lia lịa: “Không cần, hành lý cũng không nhiều, một mình tớ đi được.”
Phó Chước nghe vậy nhướng mày, nói với Phương Giác: “Tôi đưa em đi.”
= = =
Cuối cùng Phó Chước, Thẩm Thư Dư và Phương Giác ba người cùng nhau ăn cơm tại quán ăn nhỏ gần trường.
Thường ngày Thẩm Thư Dư cũng sẽ cùng Phương Giác đến đây ăn, ăn ở căn tin quen rồi, thay đổi khẩu vị cũng tốt.
Ông chủ quán ăn nhìn thấy Thẩm Thư Dư bèn kêu một tiếng vì có ấn tượng sâu sắc, nguyên nhân chính vẫn là ngoại hình của cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ. Ông ta đang định niềm nở chào đón, nhưng khi nhìn thấy Phó Chước cúi đầu đi vào cửa quán thì âm thanh nhỏ đi rất nhiều.
Phó Chước đi theo sau Thẩm Thư Dư ngược lại càng “mở mang kiến thức”, không chỉ thử ngồi xe buýt, cũng ăn thử hàng quán ven đường, bây giờ cũng hạ mình tới quán cơm nhỏ loại này ăn cơm.
Việc gọi món ăn đương nhiên giao cho hai cô gái, Phó Chước đánh giá quán ăn này, anh tỏ vẻ không thoải mái. Hoàn cảnh vệ sinh tại đây đương nhiên không tính là tốt lắm, vả lại con người Phó Chước có chút nghiện sạch sẽ, càng không thể chịu đựng dầu mỡ đen xì ngang nhiên xuất hiện trong tầm mắt mình. Nhưng anh thật sự hết cách, ai bảo Thẩm Thư Dư nói thẳng hoặc là ăn tại quán nhỏ gần trường, không thì sẽ không ăn cơm với anh.
Phó Chước chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng sau khi đồ ăn bưng lên bàn, Phó Chước ăn ngon lành.
Rất ngon miệng.
Bàn ăn hình chữ nhật, một mình Phó Chước ngồi một bên, Thẩm Thư Dư và Phương Giác thì ngồi kế nhau. Nhưng Phương Giác cứ cảm thấy mình là một cái bóng đèn thật lớn giữa đàn anh Phó Chước và Thẩm Thư Dư.
Phó Chước thật ra rất cảm ơn Phương Giác, cô gái này đã giúp anh rất nhiều. Nếu không phải Phương Giác kéo Thẩm Thư Dư nói cùng nhau ăn bữa tối e rằng cô sẽ chẳng đi theo qua. Sợ rằng bầu không khí quá nặng nề, Phương Giác thường thường trò chuyện làm sôi động bầu không khí.
“Đúng rồi, Tiểu Thư à, kỳ nghỉ đông này cậu định làm gì?” Phương Giác hỏi.
Phó Chước cũng cảm thấy rất hứng thú về vấn đề này, thế là anh nhìn Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư nhai kỹ nuốt chậm, cô nghe vậy trả lời: “Chắc là ở nhà thôi.”
Tết Âm lịch năm nay sớm hơn năm ngoái, ngày mười bốn tháng hai chính là giao thừa. Trường đại học cho nghỉ rất sớm, hiện tại cách tết còn nửa tháng nữa.
Thẩm Thư Dư vốn có tính toán khác cho kỳ nghỉ đông, trước đó cô định thừa dịp trước tết làm thêm kiếm chút tiền, nhưng nghĩ đến ông chủ tiệm trà sữa lại biến thành Phó Chước, cô do dự có nên làm thêm ở tiệm trà sữa không.
Con người Phó Chước quả thực quá điên cuồng, vậy mà mua thẳng tiệm trà sữa cô đang làm thêm, anh nhiều tiền quá muốn đốt bớt sao?
Ngày hôm qua sau khi trở về từ phòng làm việc của Phó Chước, Thẩm Quế Văn đặc biệt gọi điện thoại cho Thẩm Thư Dư, bảo cô kỳ nghỉ đông về nhà đừng đi làm thêm nữa. Trong nhà thực ra cũng không thiếu chút tiền mà Thẩm Thư Dư làm thêm kiếm được, sau khi Thẩm Quế Văn ly hôn với chồng thì ngày tháng ngược lại càng thoải mái hơn.
Thẩm Quế Văn vốn có công việc ổn định là làm kế toán, tiền lương một tháng cộng thêm thu nhập từ việc đầu tư khác cũng rất khả quan. Trước đây Thẩm Thư Dư nói muốn đi làm thêm, Thẩm Quế Văn cũng từng ngăn cản, sau đó bà ngẫm lại dù sao cũng có thể rèn luyện con gái nên để cô đi làm thêm. Không ngờ đứa con gái này lại để dành đủ tiền học phí đại học cho bản thân.
Hiện tại rèn luyện là một chuyện, Thẩm Quế Văn căn dặn Thẩm Thư Dư chuyên tâm học hành, đừng bởi vì chút tiền này mà vì nhỏ mất lớn. Là một người học trò, việc quan trọng nhất vẫn là học tập, không thiếu thời gian làm việc trong tương lai.
Trước khi ngủ Thẩm Thư Dư nghĩ kỹ lời mẹ nói, cảm thấy lời của mẹ cũng rất có đạo lý. Học kỳ này cô đã kín lịch, gần như chẳng có không gian nghỉ ngơi. Một phần nguyên nhân rất lớn trong đó là bởi vì phải đi làm thêm ở tiệm trà sữa vào thứ sáu và hai ngày cuối tuần.
Lần này Thẩm Thư Dư không có vấn đề gì với bài thi cuối kỳ của môn chuyên ngành, ngược lại là môn văn hóa khiến cô phải tốn sức. Cô vốn tưởng là mình khẳng định rớt môn toán học nâng cao, nhưng hiện tại may mà có Phó Chước nhắc nhở tầm quan trọng của hai đề toán kia.
Nhưng hôm nay, Thẩm Thư Dư từ đầu đến cuối không biết nên đối mặt với Phó Chước thế nào.
Sau khi ăn xong thời gian còn sớm, Phương Giác trở về phòng ký túc nói là còn một số thứ chưa thu dọn, Thẩm Thư Dư cũng đi theo lên. Thế là một mình Phó Chước ở dưới chờ, đợi cho đến bảy giờ hơn.
Bởi vì hôm qua vừa có tuyết lại có mưa, nhiệt độ hôm nay rất thấp. Phó Chước giống như không sợ lạnh, đứng chờ trong gió lạnh.
Phương Giác không nhìn được nữa, sau khi lặng lẽ nhìn đàn anh Phó Chước cô quay đầu hỏi Thẩm Thư Dư: “Cậu thật sự không muốn nhìn thấy anh ấy à?”
Lúc này Thẩm Thư Dư nhàn rỗi không việc gì đang thu dọn đồ đạc. Thực ra Phương Giác đã thu xếp xong rồi, nói quay về phòng ký túc vẫn là Thẩm Thư Dư ép buộc cô.
“Ừm.” Thẩm Thư Dư nhỏ giọng trả lời. Con người cô làm việc rất mau lẹ, đồ đạc đã sắp xếp ngay ngắn.
“Thực ra đàn anh Phó Chước tốt lắm…” Phương Giác không nhịn được lại muốn kéo phiếu cho Phó Chước, “Cậu xem anh ấy đẹp trai bao nhiêu, không nói tới gia đình giàu có, con người cũng đặc biệt tài giỏi. Quan trọng hơn là anh ấy cũng là Tam Vô mà cậu thích nhất!”
Không cần Phương Giác nói, trong lòng Thẩm Thư Dư đều biết cả.
Nhưng hiện tại cô không muốn để mình hiểu những điều này.
Loại cảm giác này cực kỳ quái lạ, rõ ràng cô nói với mình ghét anh, nhưng hiện tại nhận ra bản thân đang từ từ thay đổi quan điểm. Thay đổi thì thôi đi, hình như cô dần dần đặt anh ở trong lòng mình.
Thời gian không còn sớm, Phương Giác cũng không thể cùng Thẩm Thư Dư kéo dài thời gian nữa, thế là cô kéo Thẩm Thư Dư cùng nhau xuống lầu.
Thẩm Thư Dư vừa xuống liền thấy được Phó Chước, đúng lúc chạm vào tầm mắt của anh. Cô vội vàng xoay đầu đi, nhịp tim đập loạn xạ.
Phó Chước đứng một mình trong đêm tối, thân hình cao lớn của anh mặc áo khoác dài màu đen thoạt nhìn rất ngầu.
Sau khi đưa Phương Giác đến nhà ga trở về, trong xe rốt cuộc chỉ còn hai người Phó Chước và Thẩm Thư Dư.
Phó Chước không khởi động xe mà khóa lại cửa xe, anh nghiêng người nhìn Thẩm Thư Dư, cười nói: “Em có bản lĩnh thì trốn nữa thử xem.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt.
Sau khi tiễn Phương Giác cô đã muốn ngồi xe taxi đi về trường, ai ngờ lại bị Phó Chước túm lấy cổ tay kéo lên trên xe.
“Buổi tối trong phòng ký túc chỉ có mình em à?” Phó Chước hỏi.
“Ừm.”
“Một mình ở phòng ký túc có sợ không?” Anh tươi cười.
“Tôi không sợ.”
Phó Chước không nói thì tốt rồi, vừa rồi trong lòng Thẩm Thư Dư hơi căng thẳng. Cô tự nhận không tính là không sợ trời không sợ đất, càng sợ yêu ma quỷ quái hơn. Tối qua khi ngủ Phương Giác có nhắc tới ở một mình trong phòng phần nào khiến người ta sợ hãi. Huống hồ ở trường luôn có một lời đồn, nói là trường học xây dựng trên phần mộ loạn lạc, cho nên mỗi khi gặp phải ngày quan trọng của trường thì trời sẽ luôn đổ mưa.
Phó Chước nói tiếp: “Nghe nói tòa lầu của các em hồi trước có ma nữ…”
“Đừng nói nữa!” Trong tình thế cấp bách, Thẩm Thư Dư bịt miệng Phó Chước.
Cô thật sự sợ hãi.
Phó Chước tươi cười, xoay người ôm lấy Thẩm Thư Dư: “Đồ ngốc, đều là giả thôi.”