Mộc Nguyên Du là người hồi thần đầu tiên, chỉnh lại thế ngồi trên ghế rồi nói: "Là tam đường ca ở nhà nhị bá phụ sao?"
Cùng lứa với Điền Ninh Vương có tổng công ba huynh đệ, huynh trưởng mất sớm, chỉ còn lại Phụng Quốc tướng quân là Mộc nhị lão gia và tam lão gia Điền Ninh Vương, hai huynh đệ tự ra phủ riêng, vì lúc trước có chút thù cũ mà ngày thường cũng ít qua lại với nhau, về phần mối thù cũ này là gì... có lẽ đến lúc kế thừa vương vị của Điền Ninh Vương thì mới biết được.
Mộc Chỉ Phương cúi đầu, gật đầu một cái.
Mộc Nguyên Du cảm thấy vô cùng kì lạ: "Nhị tỷ, đệ đây không hiểu, sao chuyện nhà của tỷ lại liên lụy đến tam đường ca?" Sau lại hỏi với vẻ lo âu: "Tam đường ca thì thế nào, thương thế có nặng không?"
Nếu chỉ nói về nữ nhi thì phủ Điền Ninh Vương có rất nhiều, trên Mộc Nguyên Du có chừng sáu tỷ tỷ, trừ hai người chết khi còn nhỏ thì vẫn còn bốn, nhưng nếu nói về nhi tử thì nhà Mộc nhị lão gia lại rất nhiều, tổng cộng có ba nhi tử, trưởng tử thứ tử đều đã thành gia lập thất từ lâu, giờ chỉ còn lại tiểu nhi tử Mộc Nguyên Mậu lanh lợi, cùng tuổi với Mộc Nguyên Du, năm nay đều mới mười hai tuổi, chẳng qua Mộc Nguyên Mậu vẫn lớn hơn hai tháng.
Quan hệ của Mộc nhị lão gia và Điền Ninh Vương xấu tới mức hầu như đều xem như không quen biết đối phương, nhưng từ đường của Mộc gia lại ở trong phủ Điền Ninh Vương, lúc giỗ tổ cuối năm Mộc nhị lão gia không thể không mang theo gia quyến tới, hài tử lại không có nhiều mối lo như người lớn, mỗi năm Mộc Nguyên Du đều có thể gặp mặt Mộc Nguyên Mậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, dù Mộc nhị lão gia rất ghét đệ đệ vì đã đoạt vị, nhưng ông theo cả năm mươi người, cũng không thể phồng mang trợn mắt với đám cháu chắt nhỏ, chỉ có thể nhẫn nhịn để bọn chúng đi chơi.
Chơi chung vài năm, mối quan hệ đường huynh đệ của Mộc Nguyên Du và Mộc Nguyên Mậu cũng rất tốt.
Mộc Chỉ Phương vặn khăn, lầu bầu: "Ta cũng không rõ lắm, lúc ấy rất loạn, dường như có một tên gã sai vặt không hiểu chuyện đã đánh tam đường đệ một côn, nghe đệ ấy bảo đau chân, hình như trên đầu còn bị thương, sau người của đệ ấy tới đưa người rời khỏi. Thật sự ta không cố ý, cũng không biết phải nên làm gì bây giờ, chỉ có thể chạy về hỏi ý của mẫu phi mà thôi."
Mộc Nguyên Du thầm bực dọc: Giờ thì tốt rồi, tình nhân trượng phu nuôi bên ngoài không sao mà lại đánh vỡ đầu đường đệ nhà mình, quan hệ hai nhà vốn đã không tốn, lại còn mang cùng một cái họ "Mộc", không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Chẳng trách lúc nhị tỷ mới bước vào lại khóc lóc thảm thiết đến vật, e rằng là vì vừa giận vừa sợ. Dương Thịnh nuôi tình thân ở phủ riêng, thật ra cũng chỉ là thê thiếp ăn bám hoặc là hạng giang hồ nữ nhi hay kĩ nữ, Mộc Chỉ Phương có đánh tới tận cửa cũng không sai về lí, đánh gần chết cũng chỉ được xem như đáng đời, lấy thân phận của Mộc Chỉ Phương thì cũng sẽ không có gì là không ổn, nhưng giờ lại đả thương Mộc Nguyên Mậu, vấn đề sẽ không còn đơn giản như thế nữa.
Mộc nhị lão gia chỉ hận không có cớ để khiến Điền Ninh Vương xấu mặt, hôm nay nhi tử lại bị thương dưới tay thứ nữ nhà huynh đệ, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, Mộc Nguyên Du chỉ mới nghĩ một lát đã cảm thấy phiền, đừng nói gì đến Mộc Chỉ Phương.
Nàng là một thứ nữ, vốn dĩ đứng trýớc mặt Điền Ninh Výõng ðã không có mấy mặt mũi, lại thấy chỉ còn một tháng nữa đã là năm mới, trýớc lễ lớn còn mang tới cho Điền Ninh Výõng một cái vận rủi nhý thế, để ông biết ðýợc, đừng nói tới chuyện ra mặt thay nàng, chỉ cần có thể tha cho nàng ta thôi thì đã nể mặt mũi của nữ nhi đã gả ra ngoài rồi.
Điền Ninh Vương phi rất tức giận, không phải giận vì việc Mộc Nguyên Mậu bi thương, mà là vì bà nghĩa tới lí do vì sao Mộc Chỉ Phương vừa vào tới cửa đã cầu cứu Mộc Nguyên Du, trong rủi ro lần này, đương nhiên người bị hại là Mộc Nguyên Mậu rất quan trọng, mà trên dưới trong ngoài phủ Điền Đinh Vương, chỉ có mỗi Mộc Nguyên Du là người rộng lượng, không xem thường người khác, chịu chơi đùa cùng người của Mộc nhị lão gia, hơn nữa còn nói chuyện rất hợp ý với Mộc Nguyên Mậu.
Đồ ngu xuẩn này!
Chỉ mỗi chuyện bắt gian nhỏ nhặt vậy mà cũng có thể xuất hiện sai lầm, lại còn muốn kéo Du nhi của bà xuống nước.
Điền Ninh Vương phi vỗ bàn, quát lên: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng đầu đuôi cho ta, đừng có qua loa, nếu ngươi đã có bản lĩnh hồ đồ rồi thì cũng nên có bản lĩnh tự dọn dẹp, đừng có nói nhiều ở chỗ của ta!"
Đích mẫu nổi giận, Mộc Chỉ Phương sợ dến phát run, sợ mình sẽ bị đuổi đi thật, cuối cùng cũng không giấu nữa, bắt đầu khai báo tất cả mọi chuyện.
Thì ra vị tình nhân mà Dương Thịnh cấu kết nuôi ở ngoài kia cũng chẳng phải là người ngoài mà là chất nữ của nhà mẹ đẻ Mộc nhị phu nhân, họ Thi, nếu bàn về mối quan hệ vòng vèo phức tạp này, Mộc Chỉ Phương cũng có thể gọi một tiếng biểu muội.
Song vận may của biểu muội này không tốt, vừa xuất giá không lâu thì trượng phu lại mất vì bệnh, nhà phu quân cũng khá dễ nói chuyện, thấy biểu muội còn trẻ thì cũng không muốn giữ, không gây khó khăn gì mà đã trả nàng về lại nhà.
Một nhị phu nhân là kế thất (vợ kế), gia thế của bản thân khá bình thường, phụ thân chỉ là một Giáo Dụ bát phẩm nho nhỏ ở một huyện lân cận, biểu muội này thành quả phụ rồi về nhà, tìm kiếm trong nhà một vòng, giao thiệp có hạn, không tìm ra ai phù hợp, chỉ có thể tới cầu Mộc nhị phu nhân.
Mộc nhị phu nhân bị cầu khẩn quá nhiều nên chỉ có thể nhận vị kia vào phủ ở nhờ, phong tục ở Vân Nam phóng khoáng hơn Trung Nguyên rất nhiều, nếu Thi biểu muội muốn tìm biểu muội thì cũng không khó, chẳng qua nếu nàng đã đến ở trong Mộc phủ thì đương nhiên phải cố bò lên trên, quả phụ vẫn phải gả, nhưng chuyện lại không đơn giản như vậy, Thị biểu muội ở trong Mộc phủ một hai năm vẫn chưa được như nguyện, hoặc phỉa nói, nàng ta chỉ được nửa ước nguyện, bò được lên người vị hôn phu của Mộc Chỉ Phương.
Dương Thịnh dần trở nên quỵ lụy trước nữ sắc, rất nhanh thôi, Mộc Chỉ Phương đã có thể nhận ra có chuyện gì đó không đúng, có một người trượng phu như vậy, kinh nghiệm bắt gian của Mộc Chỉ Phương cũng được xem như phong phú, nàng ta không phát tác ngay mà là chỉ đi điều tra trước, tìm ra lỗ hổng trong số ngân lượng của trượng phu, sau khi tra ra vấn đề thì tìm được "tiện nhân", sau đó mới mang đủ người ngựa bắt đầu lên đường.
Lẽ ra không thể nói lần chuẩn bị này của Mộc Chỉ Phương là không đầy đủ, nhưng nàng ta vẫn bỏ sót một vấn đề nho nhỏ: Mãi cho đến lúc nàng ta mang người đánh đến cửa của tiện nhân kia, nàng ta vẫn chưa biết được thân phận thật sự của "tiện nhân".
Vốn Mộc Chỉ Phương còn cho rằng sẽ chẳng có gì sơ suất, bình thương tiện nhân kia cũng không thường xuyên ở lại phủ trạch bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng tới đó theo ước hẹn của hai người, tin tức mà người thám thính mang tới rất nghèo nàn, Mộc Chỉ Phương không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm, quyết định đánh tiện nhân kia trước rồi hỏi sau.
Trên mảnh đất Vân Nam này, trừ đại tỷ của nàng ta, nàng ta còn sợ ai?
Đánh! Xả giận trước rồi nói sau.
Chưa đánh được hai cái, một thiếu niên nhỏ bé đã chạy từ ngoài vào để ngăn cản.
Lần này lại phải nói đến sơ hở chí mạng thứ hai của Mộc Chi Phương: Nàng ta không biết Mộc Nguyên Mậu.
Quan hệ của đời trước quá cứng nhắc, ít khi lui tới, tính đi tính lại Mộc Chỉ Phương chỉ mới gặp Mộc Nguyên Mậu hai lần, nhưng lúc đó Mộc Nguyên Mậu còn nhỏ, sau này Mộc Chỉ Phương lại gả ra ngoài, giỗ tổ ở nhà mẹ đẻ cũng không còn liên quan gì tới nàng ta, nàng ta cũng không tham dự, đương nhiên sẽ không thể gặp được Mộc Nguyên Mậu.
Về phần bí mật lui tới, từ sau khi Mộc nhị lão gia mất đi quyền thừa kế chức Quận Vương, chỉ tiếp nhận chức Phụng Quốc tướng quân, nghe thì uy phong, nhưng thật sự lại chẳng có chút thực quyền nào, Mộc Chỉ Phương tự thấy không cần phải nhọc lòng quan tâm, nên cũng xem bị bá phụ này như người dưng.
Mộc Nguyên Mậu ăn mặc bình thường, lúc ấy Dương Thịnh còn đang che chở không để biểu muội bị đánh, người Mộc Chỉ Phương mang tới không dám đến gần chủ nhân, thấy Mộc Nguyên Mậu nhô ra còn tưởng cậu là gã sai vặt bên ngoiaf, tạm thời chuyển mục tiêu trút giận sang cậu, bắt đầu vây đánh.
Cảnh tượng bắt gian vô cùng hỗn loạn, chờ đến lúc người của Mộc Nguyên Mậu chen ra khỏi đám người vây xem ngoài cửa thì Mộc Nguyên Mậu đã bị đánh vài cái.
Mộc Chỉ Phương chỉ nói về hai nơi bị thương mà nàng ta biết, nhưng lại không rõ có còn chỗ nào khác hay không. Tiểu thiếu gia ra khỏi cửa còn lành lặng, lúc về lại bị người ta đánh cho bể đầu chảy máu, không quan tâm đến lí do là gì, chắc chắn đám người đi theo sẽ không thoát khỏi một trận đòn, những người đó không dám chậm chân, vừa cướp được Mộc Nguyên Mậu đã chạy thoát nhanh như bay.
Mộc Chỉ Phương sợ rằng mình đã đánh trúng nhân vật nào đó, cuối cùng mới hỏi rõ từ miệng Thi biểu muội.
Vừa hỏi ra, nàng ta cũng biết đã hỏng chuyện, không dám chần chừ mà chạy về nhà mẹ để để báo tin kiêm cả cầu cứu.
Tìm thân mẫu là Mạnh phu nhân thì không giúp được gì, đánh nhi tử nhà người ta bị thương, lại để thiếp thất đi đến để nói chuyện, thù này chỉ có thể kết sâu hơn.
"... Hu hu, mẫu phi, thật sự con không cố ý, ai ngờ đường đệ sẽ xuất hiện ở đó chứ."
"Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi không mệt nhưng ta nghe không cũng mệt rồi."
Hiểu rõ chuyện đã xảy ra, Điền Ninh vương phi cũng bĩnh tĩnh lại, thân thích nhà mẹ đẻ của Mộc nhị phu nhân không an phận, quyến rũ người đã có thê tử, hoàn toàn là lỗi trong nhà, nếu Mộc nhị lão gia muốn làm lớn chuyện thì phủ Điền Ninh Vương vẫn có cớ để chống đỡ, chỉ đơn giản là tranh luận mà thôi, không cần phải lo nhiều.
"Bên nhị cô gia nói thế nào?"
"Đồ không có lương tâm đó!" Bị hỏi tới chuyện này, chút sợ hãi của Mộc Chỉ Phương đã bị dẹp tan, mặt mũi đỏ bừng vì tức giận: "Hắn không để ý tới sự khó xử của con, còn một mực chắc chắn muốn đưa tiện nhân kia về nhà, nói sẽ đền bù với phía nhị bá phụ, phi! Chẳng lẽ thương thế của tam đường đệ chỉ do một mình con gây ra thôi sao? Nếu không phải vì đồ tiện nhân không biết xấu hổ kia thì sao lại xảy ra chuyện thế này được!"
Mắng trượng phu xong lại nhớ chuyển sang Mộc Nguyên Du: "Tiểu đệ, nhị tỷ chưa từng cầu xin đệ điều gì, nhưng lúc này thật sự không còn cách nào khác, nhị tỷ phu của đệ quá hồ đồ, đã như vậy mà chỉ lo cho con tiện nhân kia..."
Sắc mặt của Điền Ninh vương phi chuyển lạnh, Hứa ma ma lập tức mở miệng ngắt lời nàng ta: "Nhị cô nãi nãi, sắc trời đã tối rồi, Mạnh phu nhân biết người đã về thì chắc đang rất mong, người cũng nên đi thỉnh an đi."
Thấy môi Mộc Chỉ Phương còn mấp máy, dáng vẻ như vẫn còn chưa cam lòng, Hứa ma ma lại hắng giọng nói thêm một câu: "Còn nữa, vì nghe chuyện của người mà nương nương chúng nô tì vẫn còn chưa dùng bữa tối đấy."
"... Được rồi."
Cuối cùng Mộc Chỉ Phương cũng phải đành đứng lên, nàng ta xuất thân là thứ nữ, thật ra cũng chỉ biết nhìn sắc mặt người khác, biết tối nay dù có thể nào cũng không thể có kết quả, chỉ từ từ hành lễ: "Làm trễ giờ dùng bữa của mẫu phi, là con bất hiếu, sáng mai con sẽ trở lại thỉnh an mẫu phi."
Điền Ninh vương phi lắc đầu: "Ngày mai ngươi không cần đến gặp ta trước, cứ đến thỉnh an phụ vương ngươi đi, báo lại chuyện hiểu lầm này cho ông ấy, hỏi ý vương gia là gì rồi hẵng nói tới chuyện khác."
Mộc Chỉ Phương nào dám đi, nói với vẻ mặt thất sắc: "Mẫu phi...!"
Điền Ninh vương phi vẫn không bị lay động: "Ngươi đắc tội với người thân trong nhà, chẳng lẽ không cần phải bẩm bảo rồi nhận sai với vương gia sao? Nói đến đây cũng chỉ vì ngươi làm việc cẩu thả không suy nghĩ kĩ càng, dù ngày thường có vô ý đến đâu thì cũng không đến mức đánh cả Mậu ca nhi như thế. Được rồi, đi thôi!"
Mộc Chỉ Phương bị mắng đến mức á khẩu không thể trả lời được.
Điểm mấu chốt của chuyện này là ở chỗ nàng ra không nhận ra Mộc Nguyên Du, nếu không thì sao có thể trơ mắt nhìn gã sai vặt kia đánh cậu ta? Nàng ta đã tính kĩ hết mọi chuyện, cuối cùng thì lại bị xóa sạch hơn nửa.
Không thể nói gì hơn, chỉ đành phải hành lễ rồi cái lui.
Điền Ninh vương phi sai người dọn bữa, đám nha hoàn lại bắt đầu bận rộn, Mộc Nguyên Du lại tiến tới trước mặt Điền Ninh vương phi: "Mẫu phi, ngày mai con muốn đến thăm tam đường ca một chút."
Điền Ninh vương phi lại không cho là đúng, dịu dàng nói: "Du nhi, thứ nhất, con vẫn là một tiểu hài tử, chuyện này để con nhúng tay vào thì không tiện. Thứ hai, lúc này mà con đến thăm Mậu ca nhi thì sợ rằng người trong phủ ấy sẽ giận chó đánh mèo, con có muốn nói chuyện cũng khó khăn, nhất định sẽ bị mắng chửi rất nhiều. Thứ ba, nhị tỷ kia của con làm việc quá sơ suất, nàng ta không thường lui tới với phủ đó thì thôi, nhưng cũng nên biết điều mà tìm hiểu, giờ lại còn làm ra chuyện buồn cười như nhận nhầm tam đường đệ thành một gã sai vặt mà đánh gất nó. Theo ta thấy, phiền phức lần này là tự nàng ta dây vào, con không cần làm khó mình chỉ vì giúp nàng."
Dù nhi tử của bà vẫn còn nhỏ, nhýng bà vẫn không gạt cậu, cố gắng phân tích kĩ từng thứ một.
Mộc Nguyên Du chăm chú nghe xong, cười nói: "Mẫu phi, con biết rồi, con không muốn tham gia vào chuyện của nhị tỷ, chỉ vì tam đường ca mà thôi. Thường ngày con rất thân với tam đường ca, hôm nay biết tin huynh ấy bị thương, nếu con sợ gặp nhị bá phụ mà không đi thăm huynh ấy thì cũng giống như đám người vô lương tâm kia vậy, chẳng phải tam đường ca sẽ giận con sao. Cho dù huynh ấy có không giận, con cũng phải sang gặp huynh ấy đàng hoàng."
Lại nói: "Mẫu phi yên tâm, con không cầu xin tha thứ cho nhị tỷ, chỉ mang chút quà sang thăm tam đường ca thôi, nhiều lắm cũng chỉ thăm dò tình hình giúp mẫu phi, xem thử nhị bá phụ và nhị bá mẫu đã giận đến mức nào rồi, mẫu phi biết thì cũng dễ ứng phó."
Hứa ma ma là người hầu thân cận cạnh Điền Ninh Vương phi, việc nhỏ như dọn cơm thì bà cũng không cần động tay, lúc này vẫn đứng bên người Điền Ninh Vương phi, thấy chuyện thú vị này thì cười nói: "Xem cậu kìa, vừa hiểu chuyện lại có tình nghĩa, còn có hiếu với nương nương, người lớn mười bảy mười tám tuổi cũng chưa chắc đã có thể nghĩ ra được cách nào ổn thỏa như thế, nương nương còn gì mà lo lắng nữa chứ."
Mộc Nguyên Du cười đến cong mắt: "Ma ma quá khen rồi, ta đâu có lợi hại đến vậy."
Hứa ma ma bật cười, nói: "Còn khiêm tốn nữa, cậu thật sự rất khó lường mà."
Mộc Nguyên Du không chịu nổi, da mặt hơi nóng lên, lòng lại thầm than: Ai, chút chuyện nhỏ này thì có gì mà lạ, "cậu" vốn đã là người trưởng thành rồi.
Trang Chu mộng điệp*, một giấc chiêm bao hàng trăm năm, không biết nơi nào là thật, nơi nào là giả, đất trời biến đổi không ngừng, nàng lại trở thành một đứa trẻ, sau chút sợ hãi u mê ban đầu, giờ đã không còn ưu lo, đã tới rồi thì yên ổn là được.
Sống qua ngày ở đâu thì có gì khác.
Ở nơi quyền quý bậc nhất, kim tôn ngọc đắt, trở thành đấng độc đinh luôn được nâng niu chăm sóc, vinh hoa phú quý suôn sẻ từ khi chào đời như đã được định sẵn vào thời khắc ấy, kĩ thuật chuyển kiếp thời nay tốt thật.
Chỉ có duy nhất một điểm thiếu sót không được hoàn mỹ lắm là: kẻ độc như nàng, lại thiếu mất vài thứ linh kiện.
Mộc Nguyên Du vừa nghĩ tới đã không khỏi thầm thở dài: Ai, ai cũng nói hào môn rất loạn, đúng là... loạn thật.
Điền Ninh Vương phi được nịnh đến vô cùng vui vẻ, lòng tràn ngập cảm giác tự hào với nhi tử nhà mình, chút phiền phức mà thứ nữ mang tới cũng hóa thành hư vô, không để trong lòng nữa, cười nói: "Được rồi, vậy cứ theo ý của con, có điều hôm nay con mới tới Vũ Định, ngày mai đừng cưỡi ngựa nữa, ngồi xe mà đi, ta sẽ chuẩn bị dược liệu và thuốc bổ cho con, con không cần phải quan tâm những thứ đó, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc ngon là được."
Mộc Nguyên Du hoàn hồn, vội nói: "Vâng, đa tạ mẫu phi."
Chú thích:
*Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc.
Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã. [Tự dụ thích chí dư!] bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? hồ điệp chi mộng vi Chu dư? [Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ.] Thử chi vị vật hóa.
Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:
Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".