Vương Phi 13 Tuổi

Chương 157: Võ lâm đại hội (2)



Lưu Nguyệt lúc này đang cải nam trang, một thân áo bào màu nguyệt bạch, dấu đi sát khí thiết huyết, chỉ còn lại vẻ tuấn mỹ cùng trong trẻo lạnh lùng, không giống các nữ tử cải nam trang nửa mùa khác, một thân tiêu sái cùng kiêu ngạo kia, khiến ngay cả một nam tử bình thường cũng thẹn không bằng, nhìn kỹ, chân chính là một tuyệt thế nam nhi. (cell: rồi xong, sau vụ này số fan girl của Nguyệt tỷ tăng vọt :macco: )

“Bên kia đại dương có tin tức gì không?” Ngồi bên cửa sổ, Lưu Nguyệt trầm giọng hỏi.

“Không có.” Đỗ Nhất lập tức khom người trả lời.

Lưu Nguyệt nghe vậy, nhíu mày, ngửa đầu nhìn trời cao khôn cùng bên ngoài kia, Hiên Viên Triệt, bọn họ đã ba năm rồi không gặp.

Ba năm trước, nàng phái Đỗ Nhất âm thầm đi theo hộ tống Hiên Viên Triệt tìm người chữa bệnh, nhưng khi vừa ra khỏi lãnh thổ Thiên Thần quốc, Mộ Dung Vô Địch lại bảo rằng không được đi theo, nếu không, bị phát hiện, người ta sẽ không chữa trị cho Hiên Viên Triệt.

Không còn cách nào khác, Đỗ Nhất đành phải về phục mệnh.

Ba năm qua, Mộ Dung Vô Địch hộ tống Hiên Viên Triệt đi tìm người chữa trị kia, không biết là ai, không biết tên gì, cũng không biết thế lực nào, chẳng phải một trong thất quốc, nhưng cũng thường truyền tin tức về.

Đôi câu vài lời ngắn gọn, kể rằng Hiên Viên Triệt đang không ngừng khoẻ lại, chỉ là do còn độc trong tâm mạch, nên phải không ngừng điều trị, cộng thêm dược vật trị liệu cần thời gian chế biến rất lâu, bởi vậy, hiện tại chưa thể quay về.

Nàng theo dõi tin tức, phát hiện Mộ Dung Vô Địch cư nhiên lại ra khơi, bồ câu kia là bay vượt biển tới, nàng muốn đi tìm cũng không có cách nào.

Tìm không được, chỉ còn cách chờ, chờ Hiên Viên Triệt tự mình trở về, chỉ có luôn chờ hắn quay về đây.

Mây trắng bay bay, chim hót véo von, đảo mắt đã ba năm, nàng giờ đã mười sáu tuổi.

Ngóng nhìn trời cao, Lưu Nguyệt đột nhiên hơi mỉm cười, nàng trưởng thành, đã hoàn toàn khác xưa, không biết Hiên Viên Triệt của nàng sau khi trở về có nhận ra nổi không đây, nếu dám không nhận ra, nàng nhất định phải ném hắn vào hố phân mới được.

Hít một hơi thật sâu, thu hồi tâm tưởng hồi ức, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Đỗ Nhất đang cung kính đứng một bên: “Biên quan….. có tin tức gì không?”

“Biên quan hết thảy đều yên ổn, Trần quốc cùng Triệu quốc tuy đang đóng quân, nhưng cũng không có hành động gì khác tường, Lưu Xuyên thỉnh chủ nhân cứ yên tâm.”

Lưu Nguyệt nghe vậy, gật gật đầu, ba năm trước Trần quốc cùng Triệu quốc đóng quân sát biên giới, định tiến công vào Thiên Thần, nàng mang theo Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành, các đại tướng của Hiên Viên Triệt, cùng mấy chục vạn Hổ quân, trong đêm hành quân thần tốc ra trấn thủ biên quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.