Lập tức thu hồi ngón tay đang chỉ vào Lưu Nguyệt, ngượng ngùng hướng nàng nói : “Lưu tướng quân tuấn tú lịch sự, cùng cố nhân của ta có điểm giống nhau đến nỗi thiếu chút nữa nhận nhầm, làm Lưu tướng quân chê cười.”
Lời vừa ra, Phỉ Thành Liệt toàn thân thả lỏng. Hoàn toàn không phải một người, một nam một nữ, khác nhau như trời và đất, thế mà mình cũng có thể nhầm hai người thành một, xem ra đã quá mức e ngại Mộ Dung Lưu Nguyệt kia.
Thần Phi thấy Phỉ Thành Liệt nói như thế, không khỏi nhìn hắn một cái thật sâu.
Phỉ Thành Liệt thấy ánh mắt của Thần Phi, lắc lắc đầu, ý bảo là chính mình nhìn nhầm.
Thần Phi thấy vậy nở nụ cười, nhìn Lưu Nguyệt sắc mặt không thay đổi, cười nói : “Khó được Phỉ Hán chủ cũng nhận sai, xem ra nhất định là rất giống nhau. Lưu Nguyệt à, có huynh đệ tỷ muội gì không? Nếu có, nhất định phải se tơ hồng cho bản thái tử.” Dứt lời cười ha ha.
Lưu Nguyệt nghe lời nói, thần tình như trước không hề dao động, thản nhiên nói : “Không có.”
Một bên nhìn Phỉ Thành Liệt, ánh mắt lạnh nhạt, giống như chỉ là nhận sai người, thần sắc ngay cả nửa điểm biến sắc cũng không có.
Phỉ Thành Liệt thấy vậy, lại càng bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn đó.
Người đi theo hắn tới đây, thấy vậy đều thả lỏng, gió êm sóng lặng.
Thần Phi cùng Phỉ Thành Liệt nói vài câu, sai người điều tra thủ phạm đầu độc, sau đó dẫn Lưu Nguyệt rời khỏi Tây Hán.
Ánh mặt trời rọi xuống, Lưu Nguyệt ánh mắt âm trầm quay đầu lại nhìn đại môn màu đen, khóe miệng vẽ lên một chút cười lạnh, rất khó nhận ra. Nàng dám đến sẽ không sợ có người nhận ra.
Kế tiếp cùng Thần Phi đi đến Tam vương phủ khách sáo một phen. Đến khi màn đêm buông xuống, Lưu Nguyệt mới trở về Phiêu Kị tướng quân phủ.
“Tây Hán Hán chủ, hóa ra là hắn.” Đứng trong phòng, Đỗ Nhất nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt.
“Khó trách chúng ta không tìm được hắn.” Ngón tay Lưu Nguyệt gõ trên mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh.
“Nếu là Tây Hán Hán chủ thì không dễ giải quyết. Theo tin tức thu được, người này không có rời khỏi Tây Hán, mà Tây Hán ngoài người mà Hậu Kim quốc chủ tuyệt đối tín nhiệm, không ai có thể đi vào.” Đỗ Nhất chau mày, trầm giọng nói.