Vẻ mặt Phỉ Thành Liệt như vậy, Lưu Nguyệt khẳng định có điều bất thường.
Cùng lúc đó, Hậu Kim quốc chủ cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Không nghĩ hắn nhanh, Lưu Nguyệt còn nhanh hơn.
Đôi mắt quét qua Phỉ Thành Liệt, cổ tay Lưu Nguyệt nhẹ nhàng vung lên, chủy thủ trong tay áo đã nhẹ nhàng đam vào ngực Hậu Kim quốc chủ.
Một mảnh máu đỏ, trong khoảnh khắc nổ rộ trên long bào màu vàng, đẹp đẽ vô song.
“Phụ vương…” Thần Phi còn đang ở giữa không trung, còn chưa kịp chạy tới, thấy vậy hai mắt trợn lên, điên cuồng hét lên, tiếng cơ hồ phá vỡ tròi xanh.
Người trong đại sảnh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Thần Phi, trong lúc nhất thời kinh hãi không hiểu nổi, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Trên đài cao, trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt.
Quốc chủ của bọn họ thần tình khó tin, một tay ôm ngực, máu không ngừng trào ra, thân hình cao lớn lung lay sắp đổ, một tay chỉ vào Lưu Nguyệt dung mạo hơn người đứng phía trước.
Mà Phiêu Kị tướng quân của bọn họ hôm nay đại hôn – Lưu Nguyệt, lại nắm trong tay một thanh chủy thủ nhuốm đầy máu, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười băng lãnh.
Như thế nào lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triều thần Hậu Kim quốc trong lúc nhất thời đều ngây người, hoàn toàn không phản ứng nổi.
Mà vẫn bảo vệ Thần Phi – lục đường chủ, hồi phục nhanh nhất, vừa thấy Lưu Nguyệt đột nhiên quay về phía mình, lập tức nhanh chóng mạnh mẽ túm lấy Thần Phi kéo trở về.
Lưu Nguyệt là địch nhân, Thần Phi không có chút võ công, lúc này chạy qua, khẳng định chỉ có đường chết.
Hậu Kim đã không còn quốc chủ, không thể mất cả thái tử.
Lảo đảo lui hai bước, ngồi phịch trên mặt đất, Hậu Kim quốc chủ ôm lấy ngực, nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt tươi cười yêu mị, sắc mặt cực kì khó coi, nói : “Ngươi… rốt cuộc… là ai?”
Cổ tay Lưu Nguyệt vẩy nhẹ, vứt chủy thủ dính máu ra xa, trên mặt hiện lên sự thống hận, cười lạnh, đến gần từng bước, cúi người nhìn vẻ mặt khó tin của Hậu Kim quốc chủ : “Muốn biết ta là ai? Được thôi, dù gì ngươi cũng sắp chết, ta sẽ cho ngươi biết.”