Vương Phi 13 Tuổi

Chương 3: Tuyệt sắc



Khẽ nhếch chân mày, trầm mặc trong nháy mắt.

Lưu Nguyệt đột nhiên để sát vào gương đồng tinh tế quan sát mặt mình. Có cái gì đó không đúng, biểu tình trên gương mặt nàng vừa thay đổi, thế nhưng bộ mặt của cái cơ thể này vẫn giữ nguyên trạng thái lúc nãy, gương mặt này quả thật có chuyện .

Mặt mày khẽ nhúc nhích, Lưu Nguyệt xoay người bước ra khỏi căn phòng nhỏ đơn sơ. Nơi này nàng không có hạ nhân hầu hạ, chỉ có một ma ma tuổi đã cao, bất quá hiện rại cũng không tiện đi lại nên đã cáo lão về quê. Nơi này chỉ còn lại mình nàng , muốn làm gì đều phải tự dựa vào mình

Bưng chậu nước tiến vào, Lưu Nguyệt đứng trước gương đồng hung hăng rửa mặt. HÌnh ảnh phản chiếu trong gương làm Lưu Nguyệt chợt cả kinh, tái nhợt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mày diệp liễu, mắt đen to thăm thẳm như hồ sâu không đáy. Mặt mày cùng với bộ dạng này quả thật không có một chút bình thường, đây căn bản là là thiên tư quốc sắc, khuynh quốc khuynh thành.

Mà điều khiến Lưu Nguyệt khiếp sợ, khuôn mặt này cùng nàng nguyên bản giống nhau như đúc, nếu thân thể này lớn thêm chút nữa, có lẽ nàng sẽ sống rất thoải mái.

Vuốt lại dung nhan của mình, Lưu Nguyệt nhanh chóng tím kiếm thông tin trong trí nhớ thân thể này. Quả thật một tuyệt sắc như vậy, nếu là lộ ra, Lưu Nguyệt có lẽ sẽ không phải nhận sự đối xử như hiện tại,vậy nàng vì cái gì lại phải che lấp dung mạo?

"Con gái ta, con hãy nhớ kỹ, hiện tại con không thể tự bảo vệ bản thân, đừng cho bất luận kẻ nào thấy dung mạo thật kia, ngày con sinh nhật 18 tuổi nương sẽ về dẫn con đi."

Trong chỗ sâu nhất của trí nhớ, vang lên một âm thanh hết sức ôn nhu, đó là nương của Lưu Nguyệt_ Âu Dương tuyết.

Khi Lưu Nguyệt năm tuổi, Mộ Dung tướng quân phủ tuyên bố nương nàng chết đi. Nhưng Lưu Nguyệt chính là nhớ rõ, nương của nàng quả thật không phải chết,mà là mất tích.

Mất tích? Từ này quả thực kì diệu trong trí nhớ của một đứa nhỏ năm tuổi, tuy rằng nhớ rất rõ ràng, nhưng lại không dùng đến, “mất tích” nó bao hàm nhiều ý tứ.

Nhếch nhếch lông mày, sau khi biết được những thông tin hữu dụng kia, Lưu Nguyệt quyết định không tiếp tục để ý tới nữa. Đứng dậy lau lại khuôn mặt. thực ra nói vậy cũng không sai, nếu không có năng lực bảo hộ chính mình, khuôn mặt này chỉ thêm gây họa, chắc chắn sẽ đem lại rắc rối cho nàng.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạn, trong phòng con người cũng đã được thay mới.

Thời gian trôi qua, thấm thoắt cũng được một tháng.

Ngày hôm đó,Mộ Dung tướng quân phủ vang lên tiếng ca hát cười đùa không khí vô cùng náo nhiệt, nghe nói là đại thọ sáu mươi của Mộ Dung tướng quân.

Trong tướng quân phủ khách khứa đông đúc, quan to quý nhân trong triều đều nhất tề tiến đến chúc mừng, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phái thái tử điện hạ cùng Tam điện hạ đến chúc thọ, cấp cho Mộ Dung lão tướng quân mở mày mở mặt, càng chứng tỏ Mộ Dung gia là võ tướng đệ nhất gia của Thiên Thần quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.